THẦN Y THÁNH THỦ

Trương Dương nhìn ra bên ngoài, không còn sớm nữa, trước đó còn hẹn Thi Nhan và những người khác cùng ăn cơm tối, đã đến lúc phải rời đi rồi.

- Vậy viện trưởng Quách, tôi cũng đi nhé.

Trương Dương chào Quách Dũng, rồi chuẩn bị rời đi.

- Đừng vội đừng vội.

Quách Dũng nheo nheo mắt, nhìn Trương Dương rồi vui vẻ nói:

- Cậu đã đồng ý đến bệnh viện chúng tôi thực tập, đây không phải là nói chơi chứ?

- Đương nhiên là không phải rồi.

Trương Dương mỉm cười lắc đầu, hóa ra Quách Dũng vẫn lo về vấn đề này, hắn đã đồng ý đến bệnh viện Kinh Hòa thực tập, thì sẽ không đổi ý.

- Ừm, vậy chúng ta nói xong chuyện thực tập, rồi tôi sẽ để cậu đi nhé!

Quách Dũng vội vàng nói:

- Bao giờ thì cậu có thể đi làm?

Sau khi thấy được thực lực của Trương Dương, Quách Dũng chỉ muốn Trương Dương đi làm luôn bây giờ, một báu vật thế này dù đặt ở đâu trong bệnh viện, cũng sẽ khiến bệnh viện Kinh Hòa thêm nổi tiếng.

- Còn nữa, chúng tôi không trả được tiền lương một triệu đâu nhé, cậu đừng ra yêu cầu quá cao đấy.

Quách Dũng cười giảo hoạt, giống như một con cáo già.

- Ừm, không sao đâu.

Trương Dương chẳng để ý gì về điều này, đối với tiền, hắn chẳng lo lắng gì, hắn đồng ý đến thực tập cũng chỉ vì đây là một môn bắt buộc để tốt nghiệp đại học mà thôi.

Có điều, Trương Dương lại nói tiếp một câu:

- Nhưng mỗi tuần tôi chỉ có thể đi làm việc nửa ngày thôi, hơn nữa, phải để tôi tự sắp xếp đi làm vào ngày nào.

Mỗi tuần chỉ đi làm nửa ngày, hơn nữa còn phải tùy theo ý của Trương Dương, điều kiện này ngay lập tức khiến cho Quách Dũng đờ ra, có cảm giác tính toán bị thất bại.

Quách Dũng vốn định nhân cơ hội này nhanh chóng giải quyết vấn đề thực tập của Trương Dương, để Trương Dương đi làm nhanh chóng, Quách Dũng cũng biết rằng, một nhân tài như Trương Dương sẽ không ở lại lâu dài ở bệnh viện của họ, vì vậy có thể dùng Trương Dương một ngày, cũng là việc không hề lỗ.

Chỉ có điều chẳng ai ngờ Trương Dương đã đoán được một chút ý đồ của Quách Dũng, không bị mắc mưu.

Trương Dương không muốn giống như trước khi sống lại, suốt ngày ở trong bệnh viện, tham gia thực tập đã là tốt lắm rồi, không thể ngày nào cũng ở trong bệnh viện như các bác sĩ khác, dù sao thì hắn còn phải ở cùng với Mễ Tuyết, còn phải dẫn Tia Chớp, Vô Ảnh và Truy Phong đi tu luyện, điều quan trọng hơn nữa là, hắn còn phải hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống Thánh Thủ.

Không giải quyết được nhiệm vụ hạ độc của Mễ Tuyết, Trương Dương không thể yên tâm.

Quách Dũng ủ rũ mặt mày, gần như dùng ánh mắt cầu xin nhìn Trương Dương, đôi mắt đó dường như đang nói:

- Không thể nhiều hơn một chút được sao? Cậu chỉ đến bệnh viện nhiều hơn một chút thôi mà…

Quách Dũng lớn tuổi như vậy rồi, bộ dạng này quả là rất đáng yêu, khiến cho Trương Dương không nhịn nổi cười.

Cố gắng nhịn cười, Trương Dương cố ý nghiêm mặt, giả bộ suy nghĩ rất cẩn thận, rồi nói rất "không muốn":

- Thế này đi, nếu như bệnh viện có việc gì đặc biệt, thì gọi điện cho tôi bất kỳ lúc nào, tôi sẽ tới ngay. Những việc đặc biệt này không nằm trong thời gian làm việc nửa ngày của tôi.

- Mỗi tuần đến một ngày…

Quách Dũng dường như không hài lòng lắm, thử hỏi với ý mong chờ.

Trương Dương ngay lập tức chau mày nói:

- Vậy để tôi đi hỏi Chủ nhiệm Lý, xem có đồng ý để tôi đến bệnh viện Hiệp Hòa không…

- Đừng đừng, cậu nói thế nào thì sẽ thế đó!

Trương Dương chưa nói gì, Quách Dũng đã suýt nữa nhảy lên, trực tiếp cắt đứt lời Trương Dương rồi nói nhanh:

- Vậy chúng ta quyết định thế nhé. Mỗi tuần cậu đến thực tập nửa ngày, cậu tự quyết định là nửa ngày nào nhé, ngoài ra, nếu bệnh viện có tình huống khẩn cấp, nhất định cậu phải đến ngay đó!

Nói xong, Quách Dũng còn sợ Trương Dương đổi ý, lại nói một câu:

- Vậy chúng ta quyết định thế nhé, cậu không được đổi ý đâu đấy!

Trương Dương nhịn cười, nhìn ông già đáng yêu trước mặt mình, gật đầu nói:

- Ừm, được rồi, tôi sẽ không đổi ý đâu!

- Được, vậy bắt đầu từ ngày hôm nay, cậu là một thành viên của bệnh viện Kinh Hòa chúng tôi rồi!

Quách Dũng thấy Trương Dương khẳng định, ngay lập tức cười vui vẻ, rồi sau đó, như nhớ ra chuyện gì, ông ta nói với Trương Dương:

- Đúng rồi, đợi khi cậu đi làm, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một người, cậu ấy cũng là một thực tập sinh, mặc dù y thuật không lợi hại như cậu, nhưng cũng là một bác sĩ giỏi, đúng rồi, cậu ấy họ Nghiêm.

- Nghiêm?

Trương Dương nghe đến họ này, ngay lập tức nhớ tới bác sĩ Tiểu Nghiêm mà Trịnh Tề Mặc nói trước đó, việc xoa bóp mát xa thật sự có thể giảm bớt sụn đệm cột sống nhô ra, nhưng có thể thần kỳ như Trịnh Tề Mặc nói thì không nhiều.

- Ừm, trước kia Phó giám đốc sở Trịnh đến, cậu ấy đã giúp Phó giám đốc sở Trịnh mát xa, hiệu quả cũng rất tốt, đương nhiên, so với cậu thì kém hơn rất nhiều, không ngờ cậu có thể chữa khỏi hẳn bệnh của Phó giám đốc sở Trịnh.

Quách Dũng nghĩ tới người thực tập sinh trẻ tuổi họ Nghiêm kia, nụ cười trên mặt cũng càng sáng lạn hơn, rồi ông ta nói tiếp với Trương Dương:

- Có điều hôm nay cậu ấy có việc xin nghỉ rồi, vì vậy cậu không gặp được cậu ấy, lần sau đến, tôi nhất định sẽ giới thiệu cho hai người làm quen với nhau.

- Ừm, được thôi.

Trương Dương nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa, hắn liền nói với Quách Dũng:

- Viện trưởng Quách, tối tôi đã hẹn bạn cùng đi ăn cơm, giờ ở lại đây cũng không còn việc gì nữa, vậy tôi đi trước nhé.

- Ừm, được, cậu đi trước đi, đừng quên việc thực tập của cậu bắt đầu từ ngày mai nhé!

Quách Dũng gật đầu, có điều khi Trương Dương sắp rời đi, Quách Dũng vội vàng gọi Trương Dương lại:

- Trương Dương!

Trương Dương dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn Quách Dũng, không biết ông ta còn chuyện gì.

- Mai là thứ sáu, việc thực tập của cậu bắt đầu từ tuần này, cũng có nghĩa là, sáng hoặc chiều mai, cậu phải đến nửa ngày đấy.

Quách Dũng như một con cáo già, nheo nheo mắt, đắc ý nói.

Trương Dương hơi há miệng, hắn phát hiện ra không biết phải nói gì nữa, thế là chẳng mở lời nữa, mà rời đi thẳng.

Lão cáo già này!

Thấy Trương Dương rời đi, Quách Dũng ngồi về ghế của mình, vẫn vui đến độ không ngậm được miệng lại, dù thế nào, Trương Dương hôm nay đến cộng với người thanh niên họ Nghiêm trước đó, hai thực tập sinh này đều là báu vật của bệnh viện Kinh Hòa hiện nay!

***********

Tối, Trương Dương dẫn theo Mễ Tuyết đến Khải Hoàn Lâu từ sớm, rồi Thi Nhan, Vương Lộ cũng lần lượt tới, người đến cuối cùng là Cố Thành, Nam Nam và Hồ Hâm, Tiểu Ngốc, hiếm khi có dịp mọi người tề tựu đông đủ thế này.

Cuối cùng, ngay cả Tiêu Bân khi biết tin Trương Dương ở Khải Hoàn Lâu, cũng chạy tới.

Giờ đây mọi người đều đã đến lúc tốt nghiệp thực tập, công ty vận tải của Cố Thành, Hồ Hâm làm ăn như diều gặp gió, không lo lắng, và cũng chẳng còn sức đi lo lắng chuyện thực tập, với hai người họ, có thể lấy được bằng tốt nghiệp là được rồi, còn chuyện thực tập, hoàn toàn không cần thiết.

Còn về Nam Nam và Tiểu Ngốc, họ đã quyết định ở lại bên cạnh Mễ Tuyết giúp Mễ Tuyết quản lý khách sạn.

Giờ đây, Cố Thành và Nam Nam, Hồ Hâm và Tiểu Ngốc, hai đôi này tình yêu và sự nghiệp đều bội thu, tất cả những điều này, đều là nhờ Trương Dương mà có, vì vậy, họ càng tôn kính và sùng bái Trương Dương hơn.

Còn Tiêu Bân cũng ở lại trường, tuy rất hâm mộ Cố Thành và Hồ Hâm, nhưng cũng rất hài lòng với tình hình hiện tại của mình.

Trong quá trình ăn tối, Trương Dương đã kể cho mọi người nghe về câu chuyện người nhà "hảo hạng" kia ở bệnh viện, nói tới những việc cặp người nhà kia làm trong bệnh viện, Hồ Hâm vỗ ngực nói rằng nhất định không để cho Ngụy Trị Quốc ở trong công ty vận tải.

Cố Thành cũng rất tức giận, còn nói hèn chi buổi chiều Trương Dương lại gọi cuộc điện thoại đó cho anh ta.

Sau khi biết được đôi người nhà "hảo hạng" kia sẽ không có kết cục tốt, bữa ăn mới lại náo nhiệt lên.

Vô Ảnh và Tia Chớp làm trò khiến cho Tiểu Ngốc, Nam Nam và Mễ Tuyết cười vui vẻ, hai nhóc này, biết rằng những người này đều là người thân thiết nhất của Trương Dương, nên không có chút bộ dạng của linh thú mạnh mẽ nào, hai nhóc này làm đủ các động tác khiến người ta cười.

Một bữa cơm, mọi người đều rất vui vẻ, uống không ít rượu, đến cuối cùng, Cố Thành, Tiêu Bân và Hồ Hâm nằm bò ra dưới bàn, ngay cả mấy cô gái như Tiểu Ngốc, Nam Nam cũng uống đến nỗi mặt đỏ bừng.

Chỉ có Trương Dương, số rượu này không hề có ảnh hưởng gì tới hắn, vì vậy trông hắn như không có chuyện gì.

Sau khi cơm no rượu say, Trương Dương sắp xếp cho Cố Thành và Hồ Hâm ra về, hắn liền dẫn Mễ Tuyết về biệt thự của mình, Trương Dương vẫn chưa quên ngày mai phải đi thực tập ở bệnh viện Kinh Hòa.

Sau khi đợi Mễ Tuyết ngủ, Trương Dương lại dậy giở những thứ thuốc quý mình tìm được trước đó, chuẩn bị phối chế ra một ít linh dược, vì sau này phải đến bệnh viện Kinh Hòa thực tập, không tránh khỏi phải dùng những linh dược này, nên hắn phối chế trước ra một ít.

Thấy Trương Dương chuẩn bị chế thuốc, Tia Chớp và Vô Ảnh cũng không ngủ được nữa, hai tiểu tử ngay lập tức luồn đến bên cạnh Trương Dương, giương đôi mắt to trong veo nhìn Trương Dương.

- Chít chít chít!

- Chi chi chi!

Vô Ảnh và Tia Chớp như đang giục Trương Dương luyện thuốc nhanh lên, chúng không đợi thêm được nữa.

Trương Dương cười liếc sang hai tiểu tử, rồi bất đắc dĩ nói:

- Ta chỉ phối chế một vài linh dược đẳng cấp thấp thôi, dùng để trị những bệnh thường gặp, hai nhóc không thích những loại thuốc cấp thấp này đâu.

Nhưng Tia Chớp và Vô Ảnh lại không tin, không muốn rời đi, Trương Dương bèn để mặc chúng ở lại, dù sao sau khi thuốc được chế ra, chúng sẽ tự hiểu.

Trương Dương có không ít đồ tốt, cộng thêm lần chỉ cần phối chế một vài loại thuốc linh dược đẳng cấp thấp, vì vậy quá trình luyện thuốc rất thuận lợi, rất nhanh, một số thuốc cấp thấp thơm ngào ngạt đã ra lò.

Số lượng nhiều đến độ làm người ta phải tặc lưỡi.

Nhưng vừa thấy số thuốc ra lò, Vô Ảnh và Tia Chớp đã rũ đầu xuống, ỉu xìu.

Quả nhiên như những gì Trương Dương đã nói, số thuốc này đều là thuốc rất bình thường, không thể lọt vào mắt xanh của Vô Ảnh và Tia Chớp, đương nhiên, với chúng là bình thường, nhưng với người bình thường, thì lại là thần dược có hiệu quả rất tốt.

Chúng ngay lập tức mất hứng với số thuốc này, còn tức giận bĩu môi với Trương Dương, điệu bộ đó, trông rất đáng yêu.

Trương Dương cười cất số thuốc này đi, sau đó giục Vô Ảnh và Tia Chớp nhanh chóng đi nghỉ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Làm việc này lại mất hơn 1 tiếng đồng hồ, có điều có số thuốc này, cũng có thể làm Trương Dương đỡ một phần phiền phức lớn khi thực tập ở bệnh viện Kinh Hòa.

Nghĩ tới đây, Trương Dương bèn chửi tên cáo già Quách Dũng kia, không ngờ, cuối cùng hắn vẫn bị ông ta cho vào tròng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi