THẦN Y THÁNH THỦ

Trương Dương từ từ nhìn xung quanh một vòng, tất cả mọi việc phát sinh trong tiệm cơm vừa rồi, hắn biết, những cảnh sát này rốt cuộc là ai gọi tới, mục đích là vì cái gì.

Bị ánh mắt của Trương Dương quét đến, những cảnh sát kia chấn động trong lòng, ngay bản thân mình cũng không phát hiện, chính mình đang có chút lùi lại phía sau, về phần vị bác sĩ kia, lại càng không dám nhìn thẳng vào mắt Trương Dương.

- Sợ cái gì, hắn không có bằng cấp bác sĩ, thì không thể phẫu thuật, vừa rồi bác sĩ kia chẳng phải cũng nói, đây là phạm pháp, phải xử phạt đấy.

Uy Nhạc Hổ đằng sau đám người, lớn giọng hô một tiếng, lập tức khiến cho đám cảnh sát đang không biết nên làm sao, phản ứng trở lại.

Những cảnh sát này cũng biết, đám người trước mắt kia đắc tội với công tử chủ tịch huyện, còn đắc tội với Ngụy Nhạc Hải công tử tiếng tăm lừng lẫy, cho nên chỉ cần tìm lấy cớ bắt đám người kia lại là được rồi.

- Anh, có bằng cấp bác sĩ không?

Dẫn đầu là anh cảnh sát kia lập tức lo lắng, cách hai người Kiều Dịch Hồng và Diêm Diệp Phi, chỉ vào Trương Dương nói.

- Có.

Trương Dương trả lời, càng thêm chắc chắn mười phần, lập tức khiến anh cảnh sát này bị nghẹn không nhẹ.

Người cảnh sát kia mở to hai mắt nhìn, bác sĩ Lư bên cạnh thốt lên:

- Cậu không phải trung y sao?

Đối với Trương Dương, mọi người đều cho rằng hắn là trung y, trước nay không nghĩ tới, Trương Dương thật ra là bác sĩ tốt nghiệp khoa lâm sàng y học.

Vừa lúc đó, Trương Dương đột nhiên lại bổ sung một câu:

- Ai bảo ông trung y thì không có bằng cấp bác sĩ, có điều bằng bác sĩ của tôi để ở nhà, quên mang theo.

- Khụ khụ!

Anh đầu lĩnh cảnh sát kia ho khan hai tiếng, lời nói nửa chừng của Trương Dương này, giống như một khối đá lớn nện vào lồng ngực anh ta, khiến anh ta tức giận đến nỗi suýt nữa không thở nổi.

- Quên mang theo? Tôi biết anh rốt cuộc là không có hay là quên mang theo, nếu đã không có bằng bác sĩ thì đi cùng chúng tôi một chuyến.

Nghe Trương Dương nói như vậy, sắc mặt anh ta lập tức nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, chỉ vào Trương Dương nói.

Tiếng nói vừa dứt, đám cảnh sát đi cùng anh ta lập tức muốn đi qua bắt lấy Trương Dương, có điều, lần này không những Khúc Mỹ Lan, Lý Quyên ngăn họ lại, ngay cả một gia đình ăn cơm lúc trước cũng đứng bên cạnh Khúc Mỹ Lan ngăn cản những cảnh sát kia, không cho họ bắt Trương Dương.

- Các anh tại sao lại bắt người?

- Đúng đấy, các anh dựa vào cái gì mà bắt người.

- Không nhìn thấy con của nhà tôi vừa rồi được anh ta cứu sao, các anh có tư cách gì bắt người?

- Khi cứu người thì không thấy các anh đến, bây giờ bắt người thì lại tích cực như thế đấy.

Mọi người chắn ở phía trước, còn luôn miệng chất vấn những cảnh sát kia, bản thân họ đều là người thường, nhưng Trương Dương cứu con của họ, bọn họ cảm ơn Trương Dương còn không hết, làm sao có thể bằng lòng để ân nhân của con mình bị cảnh sát bắt đi.

Tuy rằng bọn họ đắc tội không nổi với những cảnh sát ở đây, còn có đám công tử ca kia nữa, nhưng lúc này, bọn họ dùng toàn bộ thân thể, để bảo vệ Trương Dương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ngay cả đám bác sĩ mà họ không thèm quản kia, nhất là vị bác sĩ Cát kia, cũng đứng lên, cau mày nói với cảnh sát:

- Đồng chí cảnh sát, chuyện này xảy ra là có nguyên nhân, tình hình của đứa bé kia vô cùng nguy cấp, nếu như không có tên tiểu tử này ra tay trượng nghĩa, thì đứa bé kia rất có thể không thể chờ đến lúc xe cứu thương đến, đã chết ở đây rồi, huống chi tên tiểu tử này nói hắn có bằng cấp bác sĩ, xem ra nhất định là nhận chức ở bệnh viện nào đó, anh xem, có nên liên lạc một chút với bệnh viện của hắn không, như vậy chẳng phải có thể xác nhận tên tiểu tử này có bằng bác sĩ hay không rồi sao?

Vị bác sĩ Cát cũng là lão trung y trong đám người vừa rồi, ông khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, người đứng ở đó, nói chuyện chậm rãi, rất có khí chất, nhìn không giống người thường.

Hơn nữa, người bên cạnh ông ấy đối với ông ấy cũng vô cùng khách khí, khiến cho người này vừa nhìn là biết, ông là một người có địa vị rất cao.

Thấy ông xuất hiện, thay mình nói chuyện, Trương Dương chú ý đến ông nhiều hơn, khí chất của người này, rất giống với Quách Dũng.

Theo Trương Dương dự đoán, vị bác sĩ Cát này rất có thể là viện trưởng của bệnh viện lớn nào đó ở Tây Châu. Chỉ là không biết, ông và đám người này muốn đến huyện Cao Thành này làm gì.

- Cái này ..

Đầu lĩnh cảnh sát này nhìn bác sĩ Cát, anh ta cũng nhìn ra điểm khác thường từ người này, có chút sợ hãi đắc tội với đối phương, không dám nói quá ác.

Anh ta chẳng qua chỉ là một tiểu đội trưởng cảnh sát trong huyện thành nhỏ, không dám đắc tội với ai, nếu người trước mặt này thật sự có bối cảnh gì, thì ai cũng không bảo vệ được mình.

Suy nghĩ một chút, anh ta quay đầu, liếc trộm công tử ca trốn ở rất xa sau đám người kia.

Lúc này Uy Nhạc Hổ cũng đã đỏ mắt, anh ta cũng không cần biết Trương Dương có bằng bác sĩ hay không, cũng không quan tâm bác sĩ Cát kia xuất thân có bối cảnh như thế nào, bây giờ anh ta chỉ muốn bắt hết đám người khiến anh ta xấu hổ trước mặt mọi người này về cục cảnh sát, để cẩn thận giày vò làm nhục một trận.

Anh ta thậm chí cũng không chú ý đến, mấy công tử Tây Châu thị cùng anh ta kia, sau khi nhìn rõ bộ dáng bác sĩ Cát kia, đều không nhịn được lùi về sau một bước, cũng không dám lớn tiếng nữa, từng người từng người ngoan ngoãn đứng đó.

- Gọi điện thoại xác nhận cái gì, ai biết có phải hắn tự mình nói hươu nói vượn hay không, cứ dẫn về cục cảnh sát trước, có vấn đề gì, đến cục cảnh sát nói sau.

Nhìn thấy tiểu đội trưởng kia nhìn mình, Uy Nhạc Hổ lập tức hô lớn một tiếng, đồng thời anh ta lại đá Ngụy Bác một cước.

Ngụy Bác giật mình tỉnh lại, hiện tại anh ta cũng chỉ có thể đứng cùng mặt trận với Uy Nhạc Hổ, cho nên lập tức phụ họa theo đuôi một câu.

Vị bác sĩ Cát kia cau mày, nhìn thật sâu vào mắt Uy Nhạc Hổ và Ngụy Bác, đồng thời, còn nhìn lướt qua đám công tử Tây Châu thị đi cùng hai người bọn họ.

Bác sĩ Cát nhìn quét xuống, đám công tử Tây Châu thị không tự chủ lui về sau một bước, hoàn toàn tạo thành ranh giới với hai người Uy Nhạc Hổ và Ngụy Bác, chỉ là toàn bộ sự chú ý của Ngụy Bác và Uy Nhạc Hổ bây giờ đều dồn hết lên người Trương Dương, cho nên không phát hiện ra chuyện này.

Nghe thấy tiếng la của Uy Nhạc Hổ, lại thấy công tử của chủ tịch huyện cũng là thái độ này, vị tiểu đội trưởng này ngầm thở dài, ít nhất hôm nay, nhất định phải đem đám người Trương Dương này dẫn về cục rồi.

- Đi cùng chúng tôi đi, có chuyện gì, đến cục cảnh sát nói, còn nữa, các người ai còn dám cản trở chúng tôi bắt người, là bị kết tội gây trở ngại người thi hành công vụ, bắt hết lại.

Vị tiểu đội trưởng này lớn giọng nói với tất cả mọi người một tiếng, lần này, mọi người đều kinh hãi, bọn họ chẳng qua là người dân bình thường trong huyện Cao Thành, làm sao có thể đắc tội với những cảnh sát này, tuy nhiên đằng sau là ân nhân cứu con của họ, bọn họ tuy là không dám lên tiếng phản kháng, những cũng không rời khỏi, vẫn là đứng chắn trước mặt cảnh sát.

Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, ngăn hai tên tiểu tử chuẩn bị xuất thủ Vô Ảnh và Tia Chớp, cũng ngăn cản Diêm Diệp Phi và Kiều Dịch Hồng, đi về phía trước một bước, đứng trước mặt tiểu đội trưởng cảnh sát.

- Ân nhân…

Mẹ của đứa bé được cứu nhìn Trương Dương chủ động đi ra ngoài, nhẹ nhàng gọi một tiếng, giọng điệu vô cùng lo lắng, nhưng lại kèm theo sự bất lực.

Khi Trương Dương đi ra, vị bác sĩ Cát móc trong túi áo rút điện thoại ra, xoay người đi đến một bên, nhấn một dãy số, bắt đầu gọi điện thoại.

Mà lúc này, bên ngoài đám người trúng độc té xỉu đều được xe cứu thương mang đi, bởi vì quá nhiều người, mà chỉ có hai chiếc xe cứu thương, và vài thầy thuốc, y tá.

Mọi người chủ động nhường đường, những y tá và bác sĩ kia đến thẳng chỗ đứa nhỏ bị thương, nhìn thấy đứa nhỏ này đã được xử lý thích đáng, bọn họ cả đám người đều hết sức kinh ngạc.

Trương Dương biết rằng gia đình này đều là người bình thường, cho nên quay đầu, nói với mẹ của đứa trẻ:

- Đưa con của chị đến bệnh viện trước đi, yên tâm, ở đây không sao đâu.

Nghe thấy Trương Dương nói như vậy, nhà kia mới cùng bác sĩ đưa đứa nhỏ rời khỏi tiệm cơm, theo xe cấp cứu về bệnh viện, tuy nhiên, họ vẫn để lại mấy người ở lại tiệm cơm.

Đợi xe cứu thương và bác sĩ rời khỏi, những việc vừa rồi không ảnh hưởng đến động tác của những cảnh sát này, bọn họ đã đứng đằng sau đám người Trương Dương, chuẩn bị đưa bọn họ đi cùng.

Nhìn thấy Trương Dương tự mình đi tới, anh tiểu đội trưởng cảnh sát này cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

- Anh dám dẫn tôi đi sao?

Nhưng Trương Dương không đi theo tính toán của anh ta mà là nhẹ nhàng hỏi lại một câu, tiện tay lấy trên người ra một cái thẻ, giơ ra trước mặt anh tiểu đội trưởng này, thản nhiên nói thêm:

- Tôi tuy rằng không mang theo bằng bác sĩ, nhưng, tôi lại mang theo cái này, không biết anh có nhận ra cái này không.

- Đây là cái gì vậy?

Người tiểu đội trưởng này theo bản năng nhận lấy tấm thẻ trong tay Trương Dương, sau đó nhìn nhìn, trên thẻ dán ảnh chụp của Trương Dương, bên cạnh còn có tính danh và đánh số.

A04? Có nghĩ là gì…anh tiểu đội trưởng này nói thầm đồng thời, lật mặt sau của tấm thẻ, ba chữ to Cục an ninh quốc gia, còn có biểu tượng của Cục an ninh quốc gia in ấn ở phía trên.

- A !

Hét lên một tiếng, anh tiểu đội trưởng này như nhìn thấy quỷ, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Trương Dương, tay cầm tấm thẻ, đều không ngừng run rẩy, nói nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.

- Anh , anh, anh là……

Lấy lại tấm thẻ từ tay của cảnh sát, Trương Dương cười lạnh một tiếng, sau đó nói:

- Bây giờ, xin anh lập tức gọi chủ tịch huyện, bí thư huyện ủy, cùng với cục trưởng cục cảnh sát của anh đến để kiểm tra một chút, chứng minh này của tôi, có phải là giả hay không.

Anh tiểu đội trưởng kia, đã ướt đẫm mồ hôi, tấm thẻ này sờ lên liền rất không giống, cộng thêm vẻ mặt, động tác của Trương Dương lúc này, trong lòng anh ta đã hoàn toàn tin đối phương và cục an ninh quốc gia thần bí có quan hệ.

Cảnh tượng này, cùng làm cho Uy Nhạc Hổ và Ngụy Bác hai người này choáng váng, bọn họ không biết vì sao cảnh sát kia sau khi nhìn tấm thẻ Trương Dương đưa cho lại biến thành tình huống như thế này.

Vị bác sĩ Cát kia vừa nói chuyện điện thoại xong, ông ta quay đầu nhìn lại, mới phát hiện tình hình dường như có chút không đúng.

- Trương tiên sinh, có lẽ trong chuyện này có chút hiểu lầm….

Cảnh sát kia vẻ mặt cầu xin, thái độ thay đổi 180°, hoàn toàn chuyển biến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi