THẦN Y THÁNH THỦ

Lần này ngoài ông cụ Trương Bình Lỗ, cũng chỉ có Long Hạo Thiên một lòng muốn tự tay giết Long Giang và tam đại linh thú đi xuống đất cùng Trương Dương, ngoài ra không còn ai khác.

Kiều Dịch Hồng và Long Phong phụ trách tiếp đãi những môn phái muốn tới Long gia để gặp mặt Y thánh vũ tông, còn ông ngoại Trương Đạo Phong và cậu Trương Vận An vì đã tiêu hao sức lực quá lớn nên ở lại nghỉ ngơi trong cung điện của Long gia.

Long Hạo Thiên nhìn thấy Long Giang, không thể giữ được bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải Trương Dương chưa mở miệng thì ông ta đã sớm xông lên rồi, lúc này nhìn hai người Triệu Lỗi và Đỗ Mục cũng không thông cảm gì.

- Triệu gia Tây Bắc, Đỗ gia trung nguyên, các người không ngờ cũng phản bội Long gia chúng ta.

Vẻ mặt vốn Đỗ Húc cắt không còn giọt máu, lộ ra vẻ xấu hổ, đối mặt với sự chỉ trích của Long Hạo Thiên, ông ta cũng không phản bác.

Long Giang liền lùi lại vài bước, nhìn Trương Dương đột nhiên xuất hiện ở đây, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Bọn họ sao lại xuất hiện ở đây, Long gia hiện nay chẳng phải đang bị các môn phái khác bức bách làm gì có thời gian chú ý chuyện khác sao.

Hay Long Thủ Tứ bại lộ khiến mấy chưởng môn môn phái thế gia tộc trưởng ở doanh địa Triệu gia Tây Bắc cuối cùng không tìm tới Long gia, vậy Long Thủ Tứ hiện giờ sao rồi?

Không thể, kế hoạch của ông ta kín mít không chút kẽ hở, hơn nữa hết thảy đều xảy ra đúng như kế hoạch gần như không sai lệch chút nào.

Long Giang gần như cắn nát hàm răng của mình, ông ta không tin mình lại thất bại, giờ phút này ánh mắt ông ta thâm độc, chăm chú nhìn đám người Trương Dương phía trước, và để đề phòng chuyện phát sinh về sau, ông ta đã lui về phía Triệu Lỗi và Đỗ Húc coi hai người này là bức tường chắn phía trước.

- Trương, Trương tiền bối, còn nữa, còn cả Long, Long tộc trưởng, Đồ mỗ sai rồi.

Đỗ Húc vừa mới nắm chắc thanh trường kiếm trước bụng, ngẩng đầu nhìn Long Hạo Thiên và Trương Dương cười thảm một tiếng, dùng hết khí lực toàn thân nói ra hai chữ cuối cùng, hai tay đột nhiên gí mạnh một cái.

Thanh trường kiếm hai bên mở lưỡi, hai kẽ tay vừa nắm chặt thanh kiếm trong nháy mắt liền chảy một dòng máu tươi, thanh trường kiếm xuyên qua bụng ông ta về phía sau.

Ánh mắt Long Giang sửng sốt, đưa tay cầm lấy chuôi của trường kiếm đầm đìa máu này, bờ môi ông ta nứt ra dường như đang cười lạnh.

Phì

Đỗ Húc phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống đất, trên mặt ông ta còn hiện lên vẻ vô cùng hối hận.

Ông ta chọn cách tự sát để cầu xin Trương Dương và Long Hạo Thiên tha lỗi.

Ôi.

Thở dài thật mạnh một tiếng, ánh mắt Triệu Lỗi đột nhiên tan rã, ấn đường đã bắt đầu biến thành màu đen, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên xanh, ba chưởng Thốn Định chi độc của Long Giang khiến ông ta vô lực chống cự đó lúc này đang có dấu hiện bộc phát.

- A Di Đà Phật, tham dục hại nhân, Đỗ thí chủ có thể hiểu ra sai lầm hoàn toàn tỉnh ngộ, cũng coi như mất bò mới lo làm chuồng, vẫn chưa muộn, Triệu thí chủ, không biết vì sao anh cứ một mực khăng khăng không chịu buông.

Đứng phía sau mọi người, Thích Minh đại sư nhìn thấy Đỗ Húc tạ tội, thở dài nói.

- Đúng vậy, tôi còn có gì không bỏ được?

Triệu Lỗi trong tiếng thì thào dường như quay lại những ngày xưa, khi ông ta còn chưa đột phá tứ tầng hậu kì.

Triệu gia ở Tây Bắc tuy rằng không bằng Long gia, dầu gì cũng là một đại thế gia, rất được dân bản xứ trọng vọng, có thể nói thực lực của ông ta như nào căn bản cũng không có bất kì ảnh hưởng tới Triệu gia. Nhưng từ sau khi ông ta đột phá, vì ham cái danh đại viên mãn trước mắt, cuối cùng đánh mất bản thân khi đối diện với sự hấp dẫn của vạn niên bàn đào, kết quả cuối cùng được cái gì.

Chẳng phải là vì làm mai mối cho Long Giang, còn chẳng phải chôn vùi danh vọng cả trăm năm qua của Triệu gia Tây Bắc bọn họ sao, về phần ông ta, chẳng phải cũng không thu hoạch được gì sao?

- Bỏ đồ đao xuống, lập địa thành Phật, Triệu thí chủ hiện tại lạc đường biết quay đầu, vẫn chưa muộn đâu.

Thích Minh đại sư than nhẹ một tiếng nữa.

- Tôi, cũng sai rồi…

Triệu Lỗi đột nhiên ngộ đạo, rốt cục từ bỏ.

Sau khi Triệu Lỗi quay đầu nhìn Trương Dương, ánh mắt chỉ còn lại sự bình tĩnh, người thanh niên này giống như người lần trước ông ta gặp, khí vũ hiên ngang, khí độ phi phàm, khiến người ta vừa tức giận đồng thời cũng không thể không hâm mộ thiên phú của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Nếu Thích Minh đại sư đã đồng ý niệm chú cho cậu, khiến cậu lạc đường biết quay lại, tôi cũng không để Triệu gia Tây Bắc các cậu bị liên lụy lần này đâu.

Trương Bình Lỗ và Long Hạo Thiên vẫn đứng ở chỗ cũ, tam đại linh thú thì đã đi theo Trương Dương tới, Trương Dương liếc nhìn Triệu Lỗi, sau khi nói xong thì đi về phía con Tam Nhãn Thú màu vàng kia, nhưng từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn Long Giang.

Sau khi Triệu Lỗi nghe vậy đột nhiên lộ ra nụ cười, sự rộng lượng của Trương Dương khiến ông ta hiểu được một đạo lý, sự nâng cao của mỗi bước thực lực trong giới tu luyện đều cần tâm cảnh tương ứng hỗ trợ, không có tâm cảnh tương ứng cho dù có được cơ duyên đột phá cũng sẽ bị lạc lối cuối cùng tạo nên sai lầm lớn.

- Đa tạ...

Sau khi hiểu được tất cả, vẻ mặt sầm lại của Triệu Lỗi đột nhiên lộ ra một tia thoải mái, nhìn về phía Trương Dương khẽ nỉ non, hiện tại cho dù ông ta lập tức bị độc phát tác chết bất đắc kì tử thì cũng không hối tiếc.

Long Giang ở phía sau hai người, lại hung hăng nhổ một bãi nước miếng. Mắt thấy thắng lợi trong tầm tay, ông ta làm sao đồng ý tất cả đều là hoa trong gương, trăng trong nước?

Ông ta đã ngồi xổm xuống, hai tay tóm lấy áo Đỗ Húc Cương và Triệu Lỗi, thân mình chuyển về phía trước một bước đầu dán chặt vào giữa đầu hai người này. Đỗ Húc đã khí tuyệt bỏ mạng, còn Triệu Lỗi thì độc đã lan ra toàn thân, giờ phút này đang giãy dụa phản kháng.

Long Giang chỉ lộ ra một cái đầu bỗng nhiên trên mặt hiện lên ba thứ màu sắc khác nhau, đen, trắng và đỏ, ba loại màu này cùng hiện trên mặt nhìn vô cùng khủng bố.

Hóa Long Công.

Thích Minh đại sư tiến lên phía trước một bước, nhìn thấy Long Giang không có ý hối cải, liền không niệm kinh nữa mà chuẩn bị ra tay trực tiếp hàng phục Long Giang.

- Đại sư, kính xin để tên nghiệt súc Long gia này cho tôi xử lý.

Long Hạo Thiên giẫm chân lên đất, ông ta gắt gao nhìn chằm chằm Long Giang, sự hận thù trong mắt không kém cạnh gì Long Giang. Cho dù Long Giang liều mạng sử dụng Hóa Long Công chỉ dùng được một lần nhưng ông cũng không sợ hãi gì.

- Thích Minh đại sư, Dương Dương đã đồng ý với Long Hạo Thiên, chúng ta hãy để Long Hạo Thiên hoàn thành tâm nguyện này, để đích thân ông ấy xử trí phản đồ của Long gia.

Trương Dương đã sớm đồng ý với Long Hạo Thiên để đích thân ông ta xử lý tên phản đồ Long Giang, cho dù là ông cụ Trương Bình Lỗ cũng không tham gia.

Nghe thấy Trương Bình Lỗ nói như vậy, Thích Minh đại sư gật đầu, lại lui về sau một bước, quay hướng về phía trước giúp Trương Dương cho Tam Nhãn Thú màu vàng kia uống Bảo Thai Linh Đan, đến bên cạnh Tam Nhãn Thú ngồi khoanh chân, tụng kinh niệm phật an thần.

- Long Giang, chỉ sợ ngươi còn chưa biết, ngay sau trận đại chiến lần trước ở Long gia, ta đã trao chức tộc trưởng cho con trai ta là Long Phong, hôm nay cho dù ta chết trong tay ngươi, ngươi cũng đừng mơ tưởng động vào căn cơ của Long gia ta.

Long Hạo Thiên cười ha hả, ông ta đi về phía trước một bước, trên mặt cũng hiện lên ba màu sắc giống như Long Giang, ông ấy cũng sử dụng Hóa Long công, hôm nay xem ra chắc chắn phải kết thúc với Long Giang ở đây.

- Ông cảm thấy Long gia ta khiến bốn anh em các người chịu thua thiệt, vậy hôm nay tôi kết thúc tính mạng bản thân ở đây xem như bồi thường cho cái chết của hai vị huynh đệ của ông. Còn ông, hôm nay nhất định phải trả giá cho cái chết của con cháu Long gia ta.

Long Hạo Thiên khẩn cầu tự tay xử lý Long Giang đó chính là muốn giải nghiệt duyên này của Long gia, chỉ tiếc là Long Giang căn bản không quan tâm điều này.

Hai người giao chiến hết sức căng thẳng, ông cụ lắc đầu, ông do dự hồi lâu mới lựa chọn tôn trọng ý muốn của Long Hạo Thiên, không mở miệng nói gì.

Về phần Trương Dương thì biết rõ việc giúp Tam Nhãn Thú màu vàng kia giữ thai đã tới lúc hết sức cấp bách, căn bản không rảnh quan tâm hai người này.

Giữ thai cho linh thú không giống giữ thai cho người, đặc biệt lại là linh thú hùng mạnh năng lực sinh sản cực thấp như Tam Nhãn Thú lại càng không dễ. Càng là linh thú hùng mạnh thì càng khó. Quy luật tự nhiên thể hiện rất tinh tế trên người con Tam Nhãn Thú màu vàng này. Nó động thai khí dẫn tới bào thai trong bụng e rằng không giữ nổi tới lúc bàn đào vạn niên chín được.

- Cố gắng thả lỏng, ta sẽ dùng ngân châm hỗ trợ Bảo Thai Linh Đan, tuy rằng không thể giúp mày sinh sản thuận lợi nhưng ít nhất có thể bảo vệ bào thai trong bụng mày sẽ không chết non trước ngày bàn đào vạn niên chín.

Trương Dương nhẹ nhàng nói một câu với Tam Nhãn Thú màu vàng, lúc này nó mới bình tĩnh lại, nhưng vì bụng đau nên vẫn liên tục co giật, lúc này Trương Dương hoàn toàn chẳng quan tâm tới Long Giang và Long Hạo Thiên đang giao thủ kia nữa, dù sao có ông cụ và Thích Minh đại sư lo liệu thì Long Giang cũng chẳng giở trò gì được.

- Vô Ảnh, Tia Chớp, Truy Phong, bảo vệ cho ta.

Trương Dương lấy ra Bảo Thai Linh Đan đã chuẩn bị từ trước, sau đó hét lên với tam đại linh thú, hiện tại thực lực của hắn chưa khôi phục, hơn nữa lại an thai bảo mệnh cho Tam Nhãn Thú màu vàng, cho nên cần sự trợ giúp của tam đại linh thú.

Vô Ảnh và Tia Chớp lập tức lẻn lên trên người Tam Nhãn Thú trợ giúp Trương Dương giữ lấy cơ thể đang co giật không ngừng của Tam Nhãn Thú màu vàng. Còn Truy Phong thì thủ ở bên cạnh, mặc dù nơi đay ngoài Thích Minh đại sư còn có Cửu Cung Bát Trận Thái Cực Côn bố trí, nhưng nó vẫn phải phòng bị chuyện bất ngờ.

Trương Dương không lập tức cho Tam Nhãn Thú màu vàng uống Bảo Thai Linh Đan, mà lấy ra ngân châm trước, tìm kiếm huyệt vị trên cơ thể Tam Nhãn Thú màu vàng. Nếu không cho dù cho nó dùng Bảo Thai Linh Đan thì cũng sẽ không thể nuốt xuống vì bụng đang đau quằn quại.

Tam Nhãn Thú màu vàng sớm đã biết Trương Dương và tam đại linh thú đang bảo vệ cái thai trong bụng nó, cố gắng duy trì sự thả lỏng để phối hợp với Trương Dương.

Rống

Nhưng sau khi Trương Dương thi châm để cho nó dùng Bảo Thai Linh Đan, con Tam Nhãn Thú màu vàng không thể chịu được cơn đau trong bụng, đột nhiên sợ hãi rống lên một tiếng, kéo đến vô số năng lượng thiên địa và linh khí dưới đất này.

Rầm rầm

Hồ nước ngầm phía sau đột nhiên ào lên vô số sóng, bọt nước cao nhất gần như đã chạm đến cành đào màu vàng treo trên cây.

Quả đào ửng đỏ này sau khi bị cỗ linh khí và năng lượng thiên địa này kịch liệt tấn công, toàn thân trở nên ửng đỏ.

Tuy nhiên trong chớp mắt quả đào này trở nên trong suốt, ngay cả cái hột bên trong cũng có thể nhìn qua lớp thịt quả màu đỏ này.

Đại địa lay động, kim quang lóe sáng.

Bàn đào vạn niên đã chín vào thời khắc này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi