THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1054

Lạc Mộng Trần cười nói: “Cậu chủ, trông anh ăn cơm ngon mắt thật đấy”.

Ngô Bình cạn lời: “Vậy các người đúng là quá rảnh nên mới thấy thế”.

Ăn được nửa bữa thì đột nhiên có người gõ cửa. Cương Tử đi ra xem, sau đó nhanh chóng chạy vào nói: “Cậu chủ, Trương Khải Thần đến rồi!”

Trương Khải Thần?

Ngô Bình nhíu mày, không phải Trương Khải Thần đang chạy trốn vì trốn nợ sao, tại sao còn dám quay về?

Anh đứng dậy nói: “Để tôi đi xem”.

Ông ngoại cũng định đi nhưng bị anh ngăn lại, anh cười nói: “Ông ngoại, mọi người cứ ăn cơm đi, để cháu xử lý”.

Khi ra cổng, anh thấy bố con Trương Khải Thần và Trương Lập Quân đang đứng đó. Ánh mắt Trương Khải Thần rất hung ác, tay trái giấu trong áo. Vừa mở cửa ra là anh ta đã xông vào, nhưng bị Ngô Bình đẩy ra.

Trương Khải Thần ngã nhào xuống đất, sau đó một con dao găm sáng loáng rơi ra từ trong lòng anh ta!

Ngô Bình liền híp mắt: “Mang dao đến nhà tôi à? Trương Khải Thần, anh muốn làm gì?”

Trương Khải Thần nhặt con dao lên, sau đó hằn học nói với anh: “Ngô Bình, đưa cho tao mượn một triệu tệ, tao sẽ đi ngay!”

Ngô Bình cười lạnh: “Cho anh mượn một triệu tệ à? Tại sao tôi phải làm thế?”

Trương Khải Thần chỉ vào nhà Ngô Bình, nói: “Mày xây căn biệt thự này phải mất mấy chục triệu tệ đúng không? Mày giàu như thế thì cho tao mượn một triệu tệ cũng chẳng là gì với mày đúng không?”

Ngô Bình nhìn anh ta như nhìn một kẻ ngu, nói: “Tôi có tiền là phải đưa anh à? Vậy anh có thể đến ngân hàng, ngân hàng là nơi có nhiều tiền nhất”.

Ánh mắt Trương Khải Thần vô cùng hung ác: “Ngô Bình, nếu mày không đưa tiền cho tao thì tao… hôm nay tao sẽ giết mày! Dù sao tao cũng rơi vào đường cùng rồi, so với bị bọn cho vay chém chết thì chi bằng kéo theo kẻ giàu có như mày chết cùng!”

Ngô Bình cười lạnh: “Nói thế thì tôi không đưa anh một triệu tệ anh sẽ giết tôi sao?”

Trương Khải Thần đanh giọng nói: “Đúng vậy!”

Ngô Bình khẽ thở dài, nói: “Trương Khải Thần, anh làm thế là đang ăn cướp đấy, anh có biết không?”

Trương Khải Thần cười lạnh: “Đã đến nước này rồi, tao không sợ gì đâu!”

“Anh không sợ thật sao?”, Ngô Bình nhìn anh ta chằm chằm.

Trương Khải Thần chột dạ, nhưng anh ta ép mình phải bình tĩnh, hung ác nói: “Đúng vậy! Rốt cuộc mày có đưa hay không?”

“Không đưa”, mặt Ngô Bình không biểu cảm.

“Mày…”, Trương Khải Thần cắn răng, cầm dao găm đâm mạnh về phía Ngô Bình, định làm thế để dọa anh.

Ngô Bình tóm lấy cánh tay anh ta rồi bóp mạnh, Trương Khải Thần liền kêu lên thảm thiết, người anh ta khuỵu xuống: “Đau quá, mau thả tao ra…”

Ngô Bình nói: “Trương Khải Thần, anh đúng là chẳng được tích sự gì”.

Trương Khải Thần gào lên: “Ngô Bình! Mày phải đưa tao một triệu tệ! Cho dù tao không đánh lại mày thì tao cũng có thể đánh được ông bà ngoại mày, đánh được em gái mày! Hôm nay tao đi thì mai tao sẽ quay lại! Tao sẽ khiến cho nhà mày không được yên thân!”

Ngô Bình gật đầu: “Rất tốt, anh đã khiến tôi phải coi trọng anh rồi đấy”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi