THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1085

Có nhiều di tích khảo cổ trên đảo Đại Vu, còn có chùa miếu khá nổi tiếng, ví dụ như chùa Bảo Liên.

Chỉ vào đảo Đại Vu, Ngô Bình nói: “Băng Vân, chúng ta đến đây một chuyến đi”.

Đường Băng Vân hỏi: “Có cần dẫn thêm người không?”

“Không cần, hai chúng ta là đủ rồi”, anh đáp: “Nếu có cao thủ, anh có thể dùng đến Khối thần”.

Cả hai không chậm trễ nữa. Ngô Bình lái xe, chạy thẳng đến đảo Đại Vu.

Cảng Thành không rộng, chỉ có hơn một nghìn ki-lô-mét vuông, còn chẳng to bằng huyện Minh Dương. Vậy nên họ không mất nhiều thời gian để đến đảo Đại Vu. Xe chạy qua cây cầu lớn là đến đảo Đại Vu rồi.

Đảo Đại Vu quả nhiên rất hoang vắng, ngoài một số ít khu dân cư thì những nơi còn lại hầu như đều là khu bảo tồn thiên nhiên, núi rừng hoang dã.

Đảo Đại Vu rộng hơn một trăm ki-lô-mét vuông, không rộng cũng không nhỏ. Nghĩ đến việc phải tìm người ở nơi này đã thấy không dễ dàng.

Xe chạy đến một ngọn núi. Ngô Bình trèo lên đỉnh núi, đoạn bảo: “‘Băng Vân, tìm một chiếc trực thăng đi”.

Đường Băng Vân gọi điện thoại, vài phút sau, một chiếc máy bay trực thăng đã bay đến gần. Cả hai trèo thang dây rồi lên máy bay.

Ngô Bình ra lệnh cho cơ trưởng bay là là cách mặt đất hai nghìn mét. Sau đó anh dùng mắt để kiếm tìm những nơi có kiến trúc.

Tuy đảo Đại Vu khá lớn nhưng không có nhiều kiến trúc. Thị lực của Ngô Bình tốt cực kỳ, dù cách hai nghìn mét vẫn nhìn được rất rõ, bất kỳ điểm khác thường nào cũng không thể thoát khỏi đôi mắt anh.

Trực thăng đã bay được nửa giờ mà họ vẫn chưa phát hiện được gì bất thường.

Đường Băng Vân hơi nản lòng: “Liệu có được không? Hay để em gọi thêm người đến rồi tìm kiếm trên quy mô rộng nhé?”

Ngô Bình không nói gì. Anh nhìn chăm chăm vào một ngôi chùa đổ nát bên dưới, ra hiệu cho trực thăng bay thấp xuống. Máy bay hạ thêm chừng năm trăm mét, anh đã nhìn thấy dấu vết hoạt động của con người trong ngôi chùa hoang tàn ấy.

Anh lập tức bảo phi công hạ cánh xuống gần đó. Đến khi máy bay dừng lơ lửng trên một ngọn núi bằng phẳng cách đó ba ki-lô-mét, cả hai bèn nhảy xuống, rồi nhanh chóng rảo bước về phía ngôi chùa.

Đường Băng Vân hỏi: “Người ở trong chùa sao?”

Ngô Bình đáp: “Vẫn chưa rõ. Nhưng rất nhiều người sống trong đó. Chỗ này quá hoang vắng, ăn xin còn chẳng đến, lẽ ra không có ai sống mới phải”.

Ăn xin hoặc kẻ lang thang thường đến nơi có dân cư để tiện xin ăn. Còn vùng núi hoang vu thế này có thể khiến người ta chết đói, ăn xin với kẻ lang thang sẽ không bao giờ xuất hiện.

Càng lúc càng đến gần ngôi chùa ấy, lúc sắp đi qua một quả núi, Ngô Bình đột nhiên dừng lại. Vì ở ngay phía trước họ có một người đàn ông ăn mặc như đạo sĩ, đang ngồi trên một tảng đá lớn.

Người này không rõ tuổi tác, mặt đen nhẵn nhụi, mắt hẹp dài, nhìn Ngô Bình và Đường Băng Vân với vẻ mặt lạnh tanh.

“Hai vị muốn đi đâu?”, hắn hỏi, giọng nói như tiếng hai tờ giấy nhám chà xát vào nhau, khó nghe vô cùng.

Ngô Bình đáp: “Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh? Cút!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi