THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1104

Ngô Bình cười lạnh: “Cho tôi cơ hội sao?”

Người đàn ông nói: “Nếu cậu bằng lòng thần phục thiếu chủ thì không chỉ giữ được mạng mà còn có thể được thiếu chủ dìu dắt, tiền đồ rộng mở”.

Ngô Bình nhíu này: “Thiếu chủ mà anh nói có cảnh giới địa tiên sao?”

“Đúng, gia tộc của thiếu chủ là cánh chim đầu đàn trong Địa Tiên Giới”, người đàn ông nói: “Tôi cho anh ba ngày để suy nghĩ. Sau ba ngày nếu anh từ chối thiếu chủ thì hãy chuẩn bị quan tài cho cả nhà anh đi!”

Ánh mắt Ngô Bình thấp thoáng sát khí, anh nói: “Được, vậy giờ Tý ba ngày sau tôi sẽ đợi các người ở đây!”

Người đàn ông xách “Quan Công” bị thương lên, vọt lên rồi bay qua tường đi mất.

Nhóm Tạ Phi đi ra, hỏi: “Cậu chủ, có chuyện gì thế?”

Ngô Bình nói: “Không sao”, nói xong họ lại quay về bàn uống rượu tiếp.

Khi Lý Huyền Bá ăn xong, bốn người liền quay về nhà.

Tạ Phi và Diệp Huyền về phòng nghỉ ngơi, Lý Huyền Bá lại được Ngô Bình gọi vào phòng luyện đan.

Ngô Bình lấy ra ba hạt đậu hòe bảo anh ta ăn. Khi nó có hiệu quả, Lý Huyền Bá thấy toàn thân quay cuồng, Ngô Bình liền bảo anh ta về nghỉ.

Thời gian còn lại, anh đi ra sân bắt đầu luyện đoàn thể thuật cấp tám, bộ thứ tư.

Ba bộ đoàn thể thuật trước, cái sau khó hơn cái trước. Độ khó của bộ thứ tư tất nhiên vượt xa bộ thứ ba, nhưng hiệu quả của nó cũng càng tốt hơn.

Động tác của bộ đoàn thể thuật thứ tư không còn đơn giản nữa mà có cả lời chú, tâm pháp, độ khó cũng vô cùng đáng sợ. Chỉ thử một lần thôi mà anh đã tốn hơn một tiếng mới miễn cưỡng làm ra được. Động tác này vừa được tung ra anh đã cảm thấy trống rỗng, một luồng năng lượng không rõ hình dạng chui vào cơ thể anh. Qua sự luyện tập và điều chỉnh, luồng năng lượng này dần to lớn, càng ngày càng nhiều trong cơ thể anh.

Luồng năng lượng này đang không ngừng nuôi dưỡng cơ thể và thần hồn của anh! Anh cũng từng gặp tình huống này khi đang tu luyện phương pháp hít thở, nhưng không mãnh liệt như bây giờ.

Trời còn chưa sáng, anh ngừng luyện rồi thay quần áo, đưa Ngô Mi đến dự hôn lễ của Cương Tử ở thành phố Vân Đỉnh. Còn ba người kia thì tất nhiên ở trong nhà tiếp tục tu luyện.

Anh lái chiếc xe Bugatti Chiron lên đường cao tốc. Tốc độ xe cực nhanh, không ngừng bỏ xa những xe khác. Lái được một lúc thì Cương Tử gọi điện, nói: “Cậu chủ, xe hoa mà tôi đặt không đến được. Hôm nay có rất nhiều người kết hôn, bây giờ không đặt kịp”.

Ngô Bình nghĩ rồi nói: “Đừng sốt ruột, cứ đi sắp xếp những chuyện khác đi, để tôi nghĩ cách vụ xe hoa”.

Thành phố Vân Đỉnh cách Vân Kinh rất gần, anh liền gọi điện cho Đường Tử Di.

Lúc này mới năm giờ sáng, Đường Tử Di vẫn còn đang ngủ. Nhận được cuộc gọi của Ngô Bình, cô ấy cười nói: “Đường môn chúng em có đội xe đón khách chuyên dụng, đội trực thăng, được không?”

Ngô Bình nói: “Thế thì quá tốt. Thế này nhé, em phái một đội xe và một cái trực thăng đến”.

Đường Tử Di nói: “Đồ dùng cho hôn lễ em có sẵn đấy, mang theo cả âm li loa đài, người chủ trì và đội phụ trách đến luôn đi, em cũng đến đó xem náo nhiệt luôn”.

Ngô Bình cười hỏi: “Mấy ngày nay em không bận sao?”

Đường Tử Di nói: “Hôm nay em nghỉ, với lại em cần bàn bạc với anh vài chuyện”.

“Được thôi, anh đợi em ở thành phố Vân Đỉnh”, Ngô Bình cười nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi