THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1111

Ngô Bình cười nói: “Ở đây không có linh khí, mày có thể sống đến giờ đúng là kỳ tích. Thế này đi, chúng ta thoả thuận nhé, tao sẽ cho mày tới một nơi dồi dào linh khí, đồng thời truyền thụ cho mày thuật tu hành. Còn mày mỗi năm phải kết trái một lần để tao lấy quả ăn, được không?”

Cái cây vẫn không hồi đáp, vì thế Ngô Bình lấy bật lửa ra châm một điếu thuốc rồi nói: “Là tao nhìn nhầm, chắc mày không phải đào tiên rồi. Nhưng thân của mày cũng được, làm cung tên cũng ổn áp đấy”.

Đường Tử Di thấy Ngô Bình ngồi nói chuyện với cái cây thì không chịu được nữa: “Ngô Bình, trông anh giống đàn gảy tai trâu quá, cái cây mà nghe hiểu tiếng người à?”

Ngô Bình nói: “Tử Di, là anh nhìn nhầm”.

Dứt lời, anh giơ tay tóm lấy thân cây định nhổ nó lên. Song, tay anh vừa chạm vào cây thì đac có một nguồn năng lượng kỳ lạ truyền vào người.

Nguồn năng lượng ấy vừa xuất hiện, Đạo Chủng đã nhảy lên rồi cắn nuốt nó.

Cây đào lập tức rung lên, một giọng nói truyền vào đầu Ngô Bình: “Thượng tiên chờ đã”.

Ngô Bình mỉm cười rồi buông lỏng tay: “Chịu lên tiếng rồi à?”

Cây đào: “Thượng tiên, tôi không thể rời khỏi đây được”.

Ngô Bình nhìn cái cây rồi ngó xuống phía dưới thì thấy có một tảng đá kỳ quái, bên trong có một khối tiên thạch, đây chính là lý do cây đào không dám bỏ đi.

Ngô Bình: “Chỉ là một khối tiên thạch thôi mà, tiên lực của nó đã sắp bị mày hút cạn rồi. Mày mà đi theo tao thì mỗi năm, tao sẽ cho mày một khối tiên thạch”.

Cây đào: “Thượng tiên có tiên thạch ạ?”

“Chẳng những thế, tao còn có một nơi dồi dào linh khí nữa”, Ngô Bình nói: “Đi theo tao, mày sẽ có tương lai tươi sáng. Còn không thì cứ tiếp tục cắm rễ ở đây đi”.

Cây đào: “Tôi chỉ là cái cây nên rất khó bảo toàn tính mạng, ở lại đây sẽ rất nguy hiểm. Nếu thượng tiên không nói dối thì tôi đồng ý đi”.

Ngô Bình: “Tao còn muốn mày lớn nhanh nên không lừa mày đâu, à, mà mày kết trái được chứ?”

Cây đào: “Kết trái khiến tôi tốn nhiều sức lắm, nhưng nếu thượng tiên có thể cho tôi linh khí và tiên thạch thì đương nhiên không thành vấn đề. Với năng lực hiện giờ thì cùng lắm tôi chỉ kết được một trái thôi”.

Ngô Bình cau mày: “Mỗi một trái thôi à?”

Cây đào: “Thượng tiên, cơ thể mẹ của tôi là đào tiên thượng cổ, trái của tôi là đào tiên đấy, chỉ cần ăn một quả là sống đến 300 tuổi”.

Ngô Bình nói: “Được, một quả thì một quả”.

Đường Tử Di thấy Ngô Bình nói mãi không xong thì hỏi: “Cái cây chịu nói chuyện với anh rồi à?”

Ngô Bình cười nói: “Tử Di, nó là đào tiên đấy. Đào tiên, chào bạn gái tao đi!”

“Chào người đẹp, tôi là Nhị Đào, cô xinh thật đấy”, cây đào bắt đầu nịnh nọt Đường Tử Di.

Cô ấy giật nảy mình rồi hỏi: “Nó biết nói chuyện ạ?”

Ngô Bình: “Nó là đào tiên, thuộc linh căn Tiên Thiên nên còn thông minh hơn con người. Hơn nữa, tu vi của nó mạnh lắm, ban nãy anh suýt bị nó chơi cho một vố đấy”.

Đường Tử Di cảm thấy rất khó tin: “Có đào tiên thật ư?”

Ngô Bình nói: “Nhị Đào đúng không, tao phải đi ra đây một lát, lát tao sẽ quay lại đưa mày đi. Chịu khó một chút nhé”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi