THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1139

Sự xuất hiện của Chu Thanh Nghiên khiến mấy ông già này sáng mắt lên, thi nhau đứng dậy chào hỏi.

“Cô Chu, chúng ta lại gặp nhau rồi”, một người đàn ông trông như một thương nhân, chừng bốn mươi tuổi, trên người toàn đồ hiệu xa xỉ bước tới bắt tay cô.

Chu Thanh Nghiên theo phép lịch sự cũng chìa tay ra bắt nhưng ông chú kia cứ cầm tay cô mãi không chịu buông. Ông ta cười nói: “Cô Chu, cô càng ngày càng đẹp. Cô còn nhớ tôi không? Nửa năm trước, chúng ta cùng tham gia một buổi tiệc liên hoan các doanh nhân”.

Chu Thanh Nghiên cười đáp: “Giám đốc Mã, tập đoàn Dược Mã của ông là doanh nghiệp hàng đầu tỉnh G. Sao tôi có thể không nhớ được kia chứ?”

Cô muốn rút tay lại nhưng giám đốc Mã này nắm rất chặt, vẻ mặt như cười như không.

Ngô Bình không nhìn nổi cảnh này nữa nên hất tay một cái. Tay giám đốc Mã bị hất ra, sau đó Ngô Bình nắm chặt lấy tay ông ta.

“Giám đốc Mã, tôi nghe danh ông đã lâu”, anh cười nói.

Tay giám đốc Mã bị anh bóp chặt, cảm giác vừa nóng vừa đau. Ông ta muốn hất ra nhưng tay Ngô Bình không hề nhúc nhích. Ông ta ngạc nhiên hỏi: “Cậu là ai vậy?”

Ngô Bình cười đáp: “Giám đốc Mã nhiều việc nên hay quên quá. Nửa năm trước trong tiệc liên hoan các doanh nghiệp, chúng ta còn uống rượu cùng nhau”.

Giám đốc Mã vẻ mặt gượng gạo, ông ta thực sự không nhớ là có chuyện như vậy xảy ra, đáp: “Tay tôi hơi đau, cậu bỏ ra đi”.

Ngô Bình vẫn nắm chặt không buông, cười nói: “Giám đốc Mã, tôi họ Ngô, tên Ngô Bình”.

Giám đốc Mã sắp khóc tới nơi: “Giám đốc Ngô, cậu bỏ tay ra trước rồi chúng ta nói chuyện”.

Ngô Bình cầm tay ông ta lắc qua lắc lại, tiếp tục nói: “Giám đốc Mã, nửa năm không gặp ông vẫn phong độ như xưa”.

Giám đốc Mã giờ đã nhận ra Ngô Bình đang cố tình làm vậy. Ông ta cười khổ đáp: “Giám đốc Ngô, ban nãy là do tôi đường đột, mong cậu đừng giận”.

Ngô Bình lúc này mới chịu buông tay ra, nói: “Giám đốc Mã, cần phải lịch sự với phụ nữ”.

Giám đốc Mã mặt hết đỏ lên rồi lại nhợt đi, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Đám người còn lại thấy giám đốc Mã kia bị quê, ban đầu cũng định đến lợi dụng bắt tay Chu Thanh Nghiên nhưng giờ cũng không dám nữa. Họ chỉ đành gật đầu chào cô rồi lại ngồi xuống.

Lúc này, một người đàn ông trung niên khá mập mạp, tóc hói đỉnh đầu, cười ha ha đi tới.

Chu Thanh Nghiên chủ động bước về phía trước chào hỏi: “Giám đốc Hoa, lâu quá không gặp”.

Giám đốc Hoa này là giám đốc công ty nhôm nhà nước, được đãi ngộ như phó chủ tịch tỉnh. Ông ta có quyền lực vô cùng lớn, đến Chu Thanh Nghiên cũng không dám coi nhẹ.

Giám đốc Hoa cười ha ha rồi nói: “Tiểu Chu, ban nãy tiếp chuyện với mấy lão già kia mệt muốn chết. Cô tới là tốt rồi”.

Sau đó ông ấy nhìn sang Ngô Bình, hỏi: “Cậu đây là?”

Ngô Bình mỉm cười đáp: “Giám đốc Hoa, tôi là Ngô Bình, là một trong số cổ đông của giám đốc Chu”.

Giám đốc Hoa “ồ” lên một tiếng: “Hoá ra là giám đốc Ngô, đúng là tuổi trẻ tài cao”.

Ngô Bình: “Giám đốc quá khen rồi”.

Giám đốc Hoa: “Mời hai vị ngồi, chúng ta họp một chút nhé”.

Mấy người họ ngồi xuống, giám đốc Hoa đằng hắng một tiếng, nói: “Các vị, Guinea là một quốc gia giàu khoáng sản, đặc biệt là nhôm. Trữ lượng nhôm ở đó chiếm một phần tư trữ lượng nhôm trên thế giới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi