THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1148

Rồi Lee Sunghee lại nhìn sang Ngô Bình, căm tức nói: “Không tự ra tay mà lại để phụ nữ xuất trận, không đáng mặt anh hùng”.

Chu Thanh Nghiên cười khẩy: “Ngu xuẩn! Anh ấy là đại tông sư Tiên Thiên, dùng một ngón tay thôi cũng đủ giết chết anh. Anh có tư cách gì khiêu chiến anh ấy?”

Sao cơ? Đại tông sư Tiên Thiên!

Lee Sunghee sợ tái mặt, run rẩy nói: “Không thể nào, còn trẻ như vậy mà…”

Ngô Bình chẳng buồn bận tâm, đang định rời đi thì bỗng nhiên Lee Sunghee quỳ sụp xuống đất: “Đại tông sư, xin hãy nhận tôi làm đệ tử!”

Ngô Bình cau mày, nghĩ bụng người này bị điên à? Đệ tử làm sao nhận lung tung được?

“Tư chất quá kém, tôi sẽ không nhận anh”.

Cảnh tượng này khiến tướng quân Wajih sửng sốt. Ông ta vội lên tiếng: “Anh Ngô à, anh có thể làm thầy dạy chiến đấu cho hộ vệ của tôi không?”

Ngô Bình cười đáp: “Tướng quân Wajih, tôi sẽ không ở lại quý quốc quá lâu, không thể đảm nhận chức vụ ấy”.

Wajih vội vàng nói: “Không sao, anh Ngô. Anh ở đây mấy ngày thì cứ dạy họ trong mấy ngày đó là được”.

Bây giờ Ngô Bình là người cần nhờ vả ông ta. Nghĩ ngợi một hồi, anh cũng không từ chối nữa: “Được”.

Wajih rất vui mừng, bèn cười đáp: “Cảm ơn anh nhiều!”

Ngay sau đó, anh dạy họ cách đứng tấn. Lee Sunghee bái sư không thành, đành mặt dày đứng đó nghe chỉ dạy và luyện tập cùng các học viên.

Ngô Bình cũng không quan tâm đến Lee Sunghee, chỉ lo dạy cho họ. Tư chất của những người da đen này rất bình thường, nhưng học cực nhanh. Anh bắt đầu đơn giản thôi, dạy họ đứng tấn trước.

Đường Kiến đứng bên cạnh làm phiên dịch, không ngờ cũng học được, bèn luyện tập cùng bọn họ.

Dạy đứng tấn xong, Ngô Bình không để ý đến họ nữa, cùng Chu Thanh Nghiên trở về phòng. Anh không hề biết rằng chỉ vài năm nữa, sau khi đạt được thành tựu nhất định, những người da đen này sẽ tản ra khắp Phi châu và trở thành bá chủ một vùng!

Nơi ở của Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên là một căn phòng lớn ở tầng hai, có ba phòng ngủ hai phòng khách, thiết kế rất sang trọng, còn có cửa sổ sát đất cực lớn, có thể ngắm nhìn cảnh đẹp xa xa.

Chuyển hành lý vào trong, Chu Thanh Nghiên cười nói: “Tướng quân Wajih quả là nhiệt tình”.

Ngô Bình đáp: “Anh đã cứu mạng ông ta, đương nhiên là ông ta nhiệt tình tiếp đón rồi. Chúng ta phải tranh thủ ký hợp đồng thật nhanh”.

Chu Thanh Nghiên nói: “Hợp đồng chắc là không có vấn đề gì đâu. Nhưng dạo trước công ty đầu tư mười tỷ mua cổ phần nhà máy dược phẩm, mua thêm hai công ty điện giải nhôm. Tài khoản không còn tiền nữa”.

Ngô Bình bảo: “Không sao. Khoản tiền này để anh lo. Em quy ra vốn chủ sở hữu cho anh là được”.

Chu Thanh Nghiên cười đáp: “Được. Cổ phần hai công ty điện giải nhôm quy ra mười sáu tỷ, em chia cho anh một nửa cổ phần, anh bỏ ra tám tỷ. Công ty ở Guinea thì anh và em mỗi người một nửa số cổ phần. Anh thấy ổn không?”

Ngô Bình thấy thế nào cũng được, bèn trả lời: “Ừ”. Trong tay anh vẫn còn một số tiền, đầu tư mười tỷ hoàn toàn không thành vấn đề.

Phòng rộng, giường to, phong cảnh dị vực, tất nhiên Ngô Bình sẽ không bỏ qua cơ hội bắt nạt Chu Thanh Nghiên. Cả hai tiếp tục tu luyện “Âm Dương Đại Hoan Hỉ Thần Công”. Công pháp này giúp tu vi của Chu Thanh Nghiên tăng rất nhanh. Tu vi của cô ấy đã tiến bộ nhảy vọt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi