THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1253

Lam Thuỷ Nguyệt do dự vài giây, nhưng rồi cũng đặt tay trái vào tay Ngô Bình, sau đó kêu gọi lực Thiên Tinh trong cơ thể mình. Loại sức mạnh này vô cùng bá đạo, trong nháy mắt đã khiến Ngô Bình toàn thân ngứa ngáy.

Sau đó, anh cảm nhận được một nguồn năng lượng vô cùng lớn xộc vào trong cơ thể. Đến cả năng lượng Thuần Dương mà anh tu luyện cũng chỉ cản nó lại được một lát, sau đó thì hoàn toàn bị áp đảo.

Lực Thiên Tinh này quá nguy hiểm, chứa đầy năng lực huỷ diệt. Sự xuất hiện của nó khiến Đạo Chủng cũng bị chấn động mạnh. Một lực hút khủng khiếp xuất hiện, kéo lực Thiên Tinh đó vào trong Đạo Chủng.

Lực này đi vào Đạo Chủng, khiến Đạo Chủng tiếp tục dao dộng dữ dội, mãi một lúc sau mới bình thường lại được.

Lúc này Lam Thuỷ Nguyệt chợt cảm thấy cơ thể mình như một cái lọ rỗng, lực Thiên Tinh hùng mạnh kia không còn ở trong cơ thể bà ta nữa.

Bà ta vừa vui mừng vừa kinh ngạc, nói: “Tiên sinh, sao tiên sinh làm được vậy?”

Ngô Bình không đáp vì anh đang tập trung quan sát Đạo Chủng.

Lúc này, Đạo Chủng bắt đầu nhả ra năng lượng Thiên Tinh đã được làm sạch. Nguồn năng lượng mới này vô cùng ôn hoà, Ngô Bình muốn nó đi đâu thì nó đi tới đó.

Ngô Bình giật mình, chợt nhớ tới một tuyệt kỹ tên gọi là Thiên Tinh Sát Quyền!

Thiên Tinh Sát Quyền này là một loại kungfu cao cấp của Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết, uy lực của nó rất mạnh. Ngô Bình đã luôn muốn luyện kungfu này nhưng khổ nỗi muốn luyện thì phải có lực Thiên Tinh.

Hiện giờ, trong cơ thể anh đã có thêm nguồn sức mạnh này, vậy thì cuối cùng cũng có thể luyện loại kungfu mà anh hằng mong muốn!

Trong chốc lát, Ngô Bình choàng mở mắt, nói: “Phu nhân, xin phu nhân tiếp tục kêu gọi sức mạnh từ nội đan của vượn trắng”.

Lam Thuỷ Nguyệt gật đầu, bắt đầu kêu gọi năng lượng có được từ sau khi dùng nội đan của vượn trắng. Sau khi nguồn năng lượng này đi vào cơ thể Ngô Bình thì không bá đạo như lực Thiên Tinh ban nãy, nhưng nó cũng bị Đạo Chủng nuốt mất.

Sau khi hút được năng lượng này, Đạo Chủng không nhả nó ra nữa mà hấp thụ luôn!

Sau khi hấp thụ năng lượng từ nội đan của vượn trắng, Đạo Chủng nhả ra một số tạp chất. Những tạp chất này có độc, màu xanh đen. Chất độc này được bài tiết qua lỗ chân lông của Ngô Bình. Chỉ một lát sau, trên bề mặt da của anh đã xuất hiện một lớp mỏng dính dính màu đen.

Nhìn thấy cảnh này, Đường Băng Vân kinh ngạc, vội vã hỏi: “Chồng à, anh có sao không?”

Ngô Bình xua tay, nói: “Lam phu nhân, giờ xin hãy chuyển cho tôi nốt sức mạnh của rắn vua”.

Lam Thuỷ Nguyệt ra sức gật đầu, sau đó truyền cho Ngô Bình sức mạnh trong nội đan của rắn vua. Đương nhiên sức mạnh này cũng bị Đạo Chủng nuốt mất.

Lần này trên bề mặt Đạo Chủng xuất hiện vết nứt nhỏ. Từ vết nứt phun ra ánh sáng bảy màu khiến cơ thể Ngô Bình cảm thấy rất dễ chịu.

Nhưng sau đó Đạo Chủng lại phun ra nhiều tạp chất hơn nữa, dẫn tới việc trên bề mặt da Ngô Bình càng có một lớp dính dính màu đen dày. Hơn nữa lần này còn có mùi rất hôi.

Ngô Bình chỉ muốn nhanh chóng đi tắm rửa nên vội nói: “Lần này phu nhân hãy truyền cho tôi cả ba loại sức mạnh đó đi!”

Lần này, Lam Thuỷ Nguyệt đem cả ba loại sức mạnh còn lại truyền hết cho Ngô Bình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi