THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1266

Trác Khang sững người, mặt biến sắc, vội vã nói: “Chú em, tôi làm vậy cũng vì muốn tốt cho cậu”.

Ngô Bình cau mày: “Sau này đừng gọi tôi là “chú em” nữa, gọi là “cậu chủ Ngô” đi!”

Trác Khang trong lòng trùng xuống. Ông ta biết quyết định của mình ban nãy đã khiến ông ta mất đi tình bạn với Ngô Bình. Nhưng Trác Khang không hối hận, bởi ông ta muốn tiếp tục làm vua thế giới ngầm ở Vân Kinh. Mà muốn được như vậy thì buộc phải có sự hậu thuẫn của gia tộc Đệ Nhất!

Ông ta không nổi giận, chỉ nói: “Được, cậu chủ Ngô. Từ giờ trở đi, đây là chuyện giữa hai người, tôi không nhúng tay vào, được chưa?”

Ngô Bình không thèm đếm xỉa đến ông ta. Người này đã không xứng đáng làm bạn với anh nữa!

Anh quay lại nhìn Đệ Nhất Anh Kì, lạnh lùng nói: “Cút ra!”

Đệ Nhất Anh Kì nổi giận quát: “Muốn chết hả?”

Người đàn ông trung niên bên cạnh anh ta đột nhiên di chuyển, định tấn công Ngô Bình.

Ngô Bình sớm đã nhận ra người đàn ông trung niên này là một cao thủ Tiên Thiên. Cao thủ Tiên Thiên có thể hô mưa gọi gió ở một tỉnh, nhưng trước mặt anh thì chẳng là cái đinh gì.

Anh tóm lấy ngón tay đang chĩa về phía anh của ông ta, lạnh lùng nói: “Kim Cương Chỉ của ông quá yếu!”, sau đó búng tay một cái, ngón tay ông ta gãy đôi. Người đàn ông trung niên kêu lên thảm thiết.

Ngô Bình đá thêm một cước khiến người đàn ông trung niên bất tỉnh nhân sự. Sau đó anh lạnh lùng nhìn Đệ Nhất Anh Kì, nói: “Còn muốn cản tôi không?”

Lời nói của anh có sát ý khiến Đệ Nhất Anh Kì thoáng lo sợ. Nhưng ngoài mặt, anh ta vẫn cau mày hỏi: “Anh là võ vương?”

Có thể đánh bại cao thủ Tiên Thiên bên cạnh anh ta dễ dàng như vậy thì tu vi ít nhất phải là võ vương cấp một.

Ngô Bình: “Nhân tiên không bao giờ nhịn nhục. Tự vả miệng mình mười cái thì tôi tha mạng cho anh!”

Đệ Nhất Anh Kì cười lạnh: “Võ vương thì cũng thường thôi. Võ thần của chúng tôi đã trở lại rồi. Trước mặt ông ấy, anh chẳng bằng con kiến!”

Ba dị nhân của gia tộc Đệ Nhất năm xưa lần lượt có biệt danh là Đệ Nhất Y Vương, Đệ Nhất Võ Vương và Đệ Nhất Địa Sư. Hiện giờ Đệ Nhất Võ Vương đã trở thành Đệ Nhất Võ Thần.

Ngô Bình nhìn anh ta như một kẻ thiểu năng, đáp: “Vậy sao? Nhưng trước mặt tôi, anh cũng chẳng bằng con kiến! Tự vả miệng đi!”

Đệ Nhất Anh Kì giờ đã nhận ra người thanh niên trước mặt mình không hề e sợ thế lực của gia tộc Đệ Nhất. Anh ta cau mày đáp: “Anh phải nghĩ cho kỹ, đắc tội với tôi thì là đắc tội với cả gia tộc Đệ Nhất!”

“Bốp!”

Ngô Bình thẳng tay tát anh ta một cái nổ đom đóm mắt khiến anh ta bay ra sau vài mét, miệng sùi bọt mép, toàn thân co giật.

Ngô Bình bước về phía trước, nhìn thẳng vào anh ta, lạnh lùng nói: “Vả miệng đi. Đây là cơ hội cuối cùng”.

Cảm nhận được sát ý mạnh mẽ của Ngô Bình, Đệ Nhất Anh Kì vô cùng uất hận giơ tay lên, tự vả vào miệng mình.

Ngô Bình: “Đánh mạnh vào, chưa ăn cơm à?”

“Bốp!” Đệ Nhất Anh Kì lại tự vả thêm cái nữa, tiếng kêu đánh đét một cái như tiếng pháo nổ.

Ngô Bình hài lòng, nói: “Tiếp tục vả đi, đến khi tôi vừa lòng mới thôi”.

“Bốp bốp bốp!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi