THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1273

Ngô Bình cười hỏi: “Anh không tin à?”

Từ Quý Phi cười trừ nói: “Không phải, tuy tu vi của chú không thấp, nhưng mới chỉ là Võ Vương thôi, trong khi người kia là Võ Thần rồi. Anh nghe nói người đó từng giết được Quỷ Tiên đấy”.

Ngô Bình cười nói: “Anh ba, anh càng già càng nhát gan đấy. Yên tâm, nếu em dám ra tay với người của gia tộc ấy thì chắc chắn không sợ tu sĩ Võ Thần kia đâu”.

Từ Quý Phi thở dài nói: “Nếu chú đã quyết thế thì anh theo”.

Ngô Bình nâng chén nói: “Được, em mời anh”.

Uống mãi mà Từ Quý Phi vẫn chưa hết bực, nhưng sau đó lại vật ra bàn ngủ luôn.

Ngô Bình lắc đầu, sau đó sai người đỡ ông ấy vào phòng nghỉ.

Đường Tử Di lặng lẽ đứng một bên rồi nói: “Ngô Bình, Từ Quý Phi là một người trầm ổn, sao lại có xung đột với gia tộc hàng đầu?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Trác Khang là đệ tử của anh ấy, nên dù có thể nào anh ấy cũng không thể lùi bước được”.

Đường Tử Di thở dài: “Xem ra Vân Kinh lại sắp loạn rồi”.

Ngô Bình vỗ vai cô ấy rồi nói: “Em đừng lo, có anh đây rồi”.

Đêm đó, Ngô Bình ở lại sơn trang Vân Đỉnh, sau đó luyện động tác thứ ba trong tổ hợp thứ năm của bài luyện thể. Khi trời sáng, anh lại bắt đầu tập luyện với cái bao tay và thanh phi kiếm Thiền Dực.

Ăn sáng xong, Ngô Bình hỏi nhà của bạn Đường Minh Huy rồi đến đó.

Trên đường đi, anh đã thay đổi dung mạo, trở thành một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, quần áo cũng thay mới nên trông lạ hoắc.

Nhà họ Hướng từng là một trong năm nhà hào môn của Vân Kinh, tuy giờ không bằng xưa, nhưng vẫn còn rất khá.

Ngô Bình lặng lẽ xuất hiện trong nhà họ, trước mặt anh là một căn nhà màu trắng, chính là phòng của Hướng Chính Nhất.

Nhà họ Hướng từng là một trong năm nhà hào môn ở Vân Kinh, tuy giờ sa sút nhưng nhiều gia tộc khác vẫn chưa thể bì kịp.

Nhà của họ tên là Hướng Viên, là một khu lâm viên cổ kính rất lớn, chiếm cả nghìn mẫu.

Ngô Bình lặng lẽ xuất hiện ở bên ngoài một căn nhà yên tĩnh, anh ngẩng lên nhìn rồi bật tung người nhảy lên tầng ba, sau đó mở cửa sổ rồi nhảy vào trong.

Lúc này, có một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi đang ngồi trong căn phòng u ám này, ông ấy đờ đẫn nhìn vào bóng tối, đó chính là Hướng Chính Nhất – gia chủ của nhà họ Hướng.

Cả trong và ngoài của căn phòng đều được trang bị thiết bị cách âm tốt nhất, hơn nữa còn dày năm tầng, dù bên ngoài có người nổ pháo thì bên trong cũng không nghe thấy gì.

Phòng này không có đèn nên rất tối. Trong không gian tối tăm và tĩnh lặng, Hướng Chính Nhất chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở và tim đập của mình.

Đột nhiên, ông ấy nhướn mày, vì nghe thấy có người mở cửa cách âm đầu tiên, sau đó là cửa thứ hai, thứ ba.

“Khốn kiếp! Tôi đã bảo không ai được vào đây cơ mà, ai mà to gan thế hả?”, Hướng Chính Nhất phẫn nộ, đôi mắt đỏ ngầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi