THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1291

Ngô Bình định nói vì sao tôi phải nói cho ông thì Đường Tử Di vội nói: “Tiên sinh Kinh, ông cũng đến sao ạ, gặp được ông quả là vinh hạnh quá!”

Cô ấy vừa nói “tiên sinh Kinh” là Ngô Bình đã nhớ ra. Anh từng nghe nói trong giang hồ có một “người tốt”, tên là Kinh Hòa.

Ông Kinh nổi tiếng không phải vì nhân phẩm của ông ấy. Ông ấy nổi danh khắp thiên hạ là vì ông ấy có hai đứa con trai nổi tiếng.

Hai con trai của ông ấy, một người xưng vương ở Tây Bắc, người ta gọi là Sói đầu đàn; một người là quyền sư vang danh thiên hạ, còn cưới con gái của một thế lực lớn của Địa Tiên giới.

Thế nên Kinh Hòa cũng vô cùng nổi tiếng. Nếu có người muốn xin con trai ông ấy điều gì thì phải xin ông ấy trước đã. Dần dà, ông ấy trở thành nhân vật hàng đầu, người ta gọi là tiên sinh.

Ngô Bình nói: “Tiên sinh, tôi thấy hòn đá này khá hay nên mua về sưu tầm”.

Ông Kinh cầm hòn đá lên quan sát một lúc, sau đó hỏi ông chủ: “Ông đã từng mở hòn đá này ra chưa?”

Ông chỉ lắc đầu: “Không mở ra được”.

Ngô Bình cười nói: “Tiên sinh muốn xem thì tôi có thể mở vài hòn ra”.

Anh lấy kiếm Hắc Long ra rồi lấy một hòn đá rỗng ra, chém một nhát xuống.

Một tiếng “rắc” vang lên, hòn đá bị chia thành hai nửa. Mặt cắt rất phẳng, không có gì trong đó, dường như đây chỉ là một hòn đá có chất liệu kỳ lạ.

Mọi người đều tỏ ra thất vọng, họ thấy Ngô Bình mua nhiều đá thế còn tưởng anh phát hiện ra điều gì.

Ông Kinh cười nói: “Hóa ra chỉ là đá mà thôi”.

Ngô Bình không muốn lấy những hòn đá trống không này nên chém liên tiếp năm hòn, kết quả đều như nhau, bên trong không có gì cả.

Anh cố ý thở dài, nói: “Xem ra chỉ là đá mà thôi”.

Ông chủ thấy Ngô Bình có bảo kiếm có thể chém đá ra, mắt ông ta liền sáng lên, nói: “Anh bạn, có thể giúp tôi chém vài hòn ra không?”

Ông ta thầm tính toán, mong rằng Ngô Bình có thể chém ra thứ đồ gì trong đá. Như thế thì ông ta có thể bán được giá cao hơn chút.

Ngô Bình nói: “Được thôi”.

Sau đó anh chém liên tiếp, bổ ra mấy hòn đá. Nhưng tất cả những hòn đá được bổ ra đều không có gì bên trong.

Mọi người càng thất vọng, nhao nhao bỏ đi. Ông chủ càng ủ rũ, liền mắng: “Thì ra là một đống bỏ đi!”

Ngô Bình không nói gì, anh lấy túi bỏ năm hòn đá vào rồi đeo lên, đi tiếp.

Trong quãng đường tới không còn gì đáng để anh thu mua, Đường Tử Di tiện tay mua vài món đồ cổ.

Khi tới đầu bên kia, hai người chuẩn bị xuống núi. Ngô Bình đã để hết đồ vào trong nhẫn không gian, anh nói với Đường Tử Di: “Chúng ta vào chợ trong đi!”

Giờ họ đang ở chợ ngoài, đồ bán ở đây khá bình thường. Đồ tốt hơn ở chợ trong.

Muốn tới chợ trong phải xuống núi đi một con đường khác.

Họ đi được một đoạn thì nghe thấy sau lưng có người nói: “Anh bạn, có thể cho tôi xem thanh bảo kiếm của cậu được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi