THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1295

“Không mặc cả”, ông chủ lạnh nhạt nói, tỏ vẻ như anh có mua hay không cũng chẳng sao.

Ngô Bình suy nghĩ một chút, liền hỏi: “Có sâm vua không?”

Thay vì mua nhiều nhân sâm thủ tướng, tốt hơn hết nên mua một cây sâm vua. Tác dụng của sâm vua mạnh hơn gấp nhiều lần so với nhân sâm thủ tướng.

Ông chủ liếc anh một cái nói: “Sâm vua ít nhất giá một trăm đồng tiền bùa, cậu có nhiều tiền như vậy sao?”

Ngô Cẩn Ngôn cười nói: “Tôi không có nhiều tiền bùa, có thể trả bằng tiền mặt được không?”

Ông chủ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tính ra tiền mặt ít nhất cũng phải 15 tỷ!”

“Được”, Ngô Bình lập tức nói.

Anh có khá nhiều tiền trên người, nhưng tiền bùa không nhiều, nếu có thể tiêu tiền, anh sẽ không dùng tiền bùa.

Thấy anh thật lòng muốn, ông chủ lấy trong hộp bên cạnh ra một chiếc hộp bằng ngọc, bọc lụa đỏ. Ông cởi lụa đỏ, mở hộp ngọc ra, trong đó có một cây nhân sâm màu trắng như ngọc, hơi ánh màu tím.

Vừa mở hộp ra, ngay cả Đường Tử Di cũng ngửi được mùi thơm của nhân sâm, mùi giống như mùi dược liệu, ngửi thấy rất dễ chịu.

Ngô Bình híp mắt, với nhãn lực của mình anh nhận ra ngay, đây là sâm vua cấp hai!

Sâm vua có cấp một, cấp hai, thậm chí là cấp ba, cấp bốn. Trong phiến ngọc có ghi rằng đã có người tìm ra sâm vua cấp năm.

Hiệu quả của sâm vua cấp hai gấp 3 đến 5 lần sâm vua cấp một, giá thành đương nhiên đắt hơn. Thế mà ông chủ chỉ đòi 15 tỷ, phỏng chừng cũng không biết đây thật ra sâm vua cấp hai!

Đây cũng là chuyện bình thường, trên thế giới có rất ít người nhìn thấy sâm vua, thậm chí càng ít người nhìn thấy sâm vua cấp hai.

Anh cầm hộp ngọc lên, ngửi và nói: “Đúng là sâm vua. Tôi muốn nó.”

Anh lục hết các chi phiếu lấy được từ rừng trúc trước đó, góp được 15 tỷ rồi giao cho ông chủ.

Thấy không có vấn đề gì về chi phiếu, ông chủ nói: “Thành giao”. Sau đó, ông đưa nhân sâm cho Ngô Bình.

Sau khi Ngô Bình thu thập được sâm vua, anh bước đến một quầy hàng khác.

Anh đang mua nhân sâm ở đây thì có hàng chục cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào anh ở phía xa, ẩn chứa đầy ác ý.

Ngô Bình coi như không nhìn thấy, anh tìm thấy một sạp bán hổ phách.

Sạp này rất lớn, trên đất bày đầy hổ phách to nhỏ. Những viên hổ phách này đều không tầm thường, bên trong còn có vật khác.

Màu sắc mỗi viên khác nhau, có viên trong suốt, có viên lại không, có viên màu đen, trắng, vàng kim, xanh lam, tím.

Trước sạp có năm người khách đều đang chọn đá.

Ngô Bình cũng đứng lại, anh phát hiện trong hổ phách có một số là thuốc hổ phách cô đọng, có một số viên bên trong có động vật, côn trùng, cây thuốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi