THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1379

Ngô Bình nhìn hòa thượng này như nhìn một tên thiểu năng, đáp: “Ngươi cho rằng dùng cách này có thể lừa được ta sao? Vị hòa thượng này đã xả thân vì nghĩa, dùng chính cơ thể của mình để phong ấn tà ma ngươi tại đây, sau đó còn tạo nên một trận pháp để trấn thủ ở nơi này”.

Đôi mắt của hòa thượng kia lại chuyển thành màu đen, hắn ta lạnh lùng nói: “Ranh con, nếu như không nghe lời thả ta ra khỏi đây thì khi ta ra ngoài, nhất định sẽ khiến cho ngươi sống không được, chết cũng chẳng xong!”

Ngô Bình giận dữ đáp: “Mày đang uy hiếp tao hay sao?”

Hòa thượng kia đáp: “Không sai, nếu như ngươi không chịu làm việc cho ta thì bất kể là bao lâu, chỉ cần ta ra được khỏi nơi này thì chắc chắn sẽ đến tìm người báo thù. Đến lúc đó cả ngươi và người nhà ngươi đều sẽ phải chịu đau đớn tột cùng! Ha ha ha”.

Ngô Bình cũng cười lạnh đáp: “Vốn dĩ tao không có hứng thú với đám tà ma chúng mày. Nhưng nếu mày đã dám đe dọa như vậy thì tao cũng sẽ không nương tay đâu!”.

Nói rồi anh quay lưng đi thẳng, mặc kệ cho hòa thượng kia có gào thét thế nào cũng không thèm ngoảnh đầu lại.

Sau khi ra ngoài, anh kéo tảng đá ban nãy lấp lại vào cái hố kia rồi nói với Kyo Sato: “Chúng ta đi về thôi”.

Trên đường đi anh liên lạc với Đào Như Tuyết. Thấy Ngô Bình gọi điện tới, Đào Như Tuyết vô cùng vui mừng, vội vã hỏi: “Ngô Bình, anh không sao chứ?”

Ngô Bình đáp: “Anh vẫn ổn. Như Tuyết, em có đang ở cùng Thần Chiếu không?”

Đào Như Tuyết: “Ông ấy vẫn đang ở chỗ em. Bọn em đang đợi tin của anh”.

Ngô Bình: “Được, vậy chúng ta gặp nhau ở phố Lệ Thủy nhé”.

Sau khi hẹn xong Đào Như Tuyết, Ngô Bình bảo Lâm Bạch giải quyết nốt chuyện ở khách sạn, anh sẽ không quay về đó nữa.

Khi anh vừa về tới phố Lệ Thủy thì Đoàn Long gọi điện thoại tới biểu dương anh hôm nay đã làm rất tốt, sau đó hỏi vị trí của tà ma đã tìm thấy chưa.

Ngô Bình đáp: “Vẫn chưa tìm thấy. Ngày mai em phải đi một chuyến nữa”.

Đoàn Long: “Được, ngày mai sẽ có người tới tìm kiếm. Những việc còn lại cậu không cần tham gia nữa”.

Ngô Bình đáp: “Em hiểu rồi”.

Anh vừa cúp máy thì Đào Như Tuyết và Thần Chiếu cũng đến nơi.

Ngô Bình lấy lại chiếc nhẫn, sau đó liền bắt tay vào vẽ bùa Luyện Quỷ. Anh mượn lực phi thường ở tay để một lúc viết ra hai mươi bốn lá bùa, mỗi lá bùa đều có uy lực vô cùng lớn.

Sau khi vẽ bùa xong anh nghỉ ngơi một lát, sau đó gọi Thần Chiếu vào, tiếp tục trị liệu cho ông ấy.

Tình hình của Thần Chiếu khá phức tạp, thần hồn bị tổn thương, trong cơ thể cũng có một nguồn sức mạnh rất quỷ dị.

Trước mắt, anh quyết định phải trừ khử nguồn năng lượng quỷ dị đang uy hiếp tính mạng Thần Chiếu, sau đó mới tìm cách chữa trị thần hồn.

Anh hỏi Thần Chiếu: “Năng lượng cổ quái này xuất hiện trong cơ thể ông từ bao giờ?”

Thần Chiếu đáp: “Có một lần tôi đánh nhau với kẻ địch, bị đâm trúng một nhát. Nhưng con dao đâm tôi là một loại tà đao, được gọi là Thiên Tà Sát đao. Tôi bị trúng một đao, sau đó liền có một nguồn năng lượng kỳ lạ đi vào cơ thể, từ đó nó luôn luôn phá hoại sinh khí của tôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Hóa ra là như vậy. Vậy thì không khó!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi