THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1405

Ngô Bình quét mắt nhìn, những món đồ này là đồ ma quỷ, hầu hết chúng đều có hồn ma được phong ấn bên trong. Vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn, anh hỏi: “Ông Lý à, số đồ này có từ đâu vậy?”

Lý Trường Thanh đáp: “Tất cả đều được ông nội tôi truyền lại. Xuất xứ cụ thể của chúng thì tôi thật sự không rõ”.

Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm: “Ông mời tôi đến đây không chỉ vì muốn tôi nhìn đồ của ông đâu nhỉ?”

Lý Trường Thanh ôm quyền: “Anh Ngô, đúng là tôi có chuyện cần nhờ vả!”

Ngô Bình hỏi: “Có phải có ma quỷ phá phách trong nhà ông không?”

Lý Trường Thanh cười khổ: “Anh Ngô quả là lợi hại. Tôi còn chưa nói mà anh đã biết rồi”.

Ngô Bình nói: “Chuyện này đâu cần phải đoán. Nhiều đồ vật ma quỷ trong nhà như vậy, không bị ma ám mới lạ”.

Lý Trường Thanh thở dài: “Trước đây chúng chỉ phá trong phạm vi nhỏ thôi, giờ thì lộng hành hơn, cả ban ngày cũng phá”.

Ngô Bình bảo: “Ma chỉ là cách gọi của dân gian, người tu hành chúng tôi gọi chúng là âm linh. Nơi ông ở có âm khí quá nặng, chắc chắn không chỉ bị ma quỷ phá phách ngày một ngày hai”.

Lý Trường Thanh gật đầu: “Phải. Lúc tôi còn bé thỉnh thoảng sẽ bị ma ám, nhưng bây giờ chúng ghê gớm hơn xưa nhiều”.

Ngô Bình hỏi: “Tình hình nghiêm trọng như vậy mà ông không nhờ cao nhân nào đến giúp sao?”

Lý Trường Thanh cười khổ: “Tôi từng mời cao nhân khắp nơi rồi ấy chứ. Anh họ Đường Hi của tôi cũng biết chuyện này, tôi còn nhờ ông ấy mời một vị pháp sư Xiêm La đến giúp. Kết quả, người đó không chỉ không trị được bọn ma quỷ mà còn bị chúng làm cho phát điên”.

Ngô Bình nhìn ông ta: “Hôm nay ông đến đầm Quỷ Khiếu cũng vì chuyện này nhỉ?”

Lý Trường Thanh đáp: “Phải. Tôi nghe nói nơi tập trung nhiều ma quỷ chắc chắn có bảo vật. Tôi cũng chỉ muốn thử vận may, xem có tìm được bảo vật trấn ma nào không”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi bảo: “Ông chuẩn bị một căn phòng thật yên ắng để tôi vẽ vài lá bùa trước”.

Lý Trường Thanh cả mừng, bèn mời Ngô Bình đến một nhà trúc riêng biệt. Nơi này cực kỳ yên tĩnh, không bị ai quấy rầy.

Sắp xếp xong xuôi, cô gái kia mới hỏi: “Ông nội ơi, vẽ bùa có hữu dụng không ạ?”

Lý Trường Thanh trừng mắt với cháu gái: “Cháu thì biết cái gì. Khoan nói đến chuyện anh Ngô là Nhân Tiên, riêng việc anh ấy biết vẽ bùa đã là rất đáng gờm rồi”.

Ông ta là người dày dạn kinh nghiệm giang hồ, biết rằng bùa không phải là thứ mà ai cũng vẽ được. Chỉ có những người có truyền thừa chính tông mới biết vẽ bùa. Vẽ bùa giống như luyện đan, cần thiên phú và truyền thừa.

Thầy vẽ bùa thật sự cũng hiếm có như thầy luyện đan vậy. Những loại bùa đang lưu hành trên thị trường hầu hết đều là loại kém chất lượng, không có tác dụng mấy. Bùa tiên thật sự có thể chế ngự thần và giết ma quỷ, uy lực khủng khiếp!

Lúc này, có một người làm vội vã chạy đến: “Thưa ông chủ, đại sư Cát, Cát Quảng Minh của Mao Sơn đến rồi ạ!”

Lý Trường Thanh ngẩn ra, đoạn vỗ trán: “Chết thật! Quên mất chuyện này. Mau mời khách vào!”

Người trung niên hỏi: “Bố à, anh Ngô đang ở đây, đại sư Cát cũng đã đến. Chúng ta mời hai người đến cùng lúc, e là hơi thất lễ?”


Chương 1406

Lý Trường Thanh cười khổ: “Tình cờ thôi mà. Đây cũng là chuyện bất khả kháng. Đi, ra tiếp khách với bố”.

Bây giờ Ngô Bình đang đứng trước bàn làm việc, tay cầm bút Điểm Lòng, lòng thanh tịnh. Đạo Diệp trong đan điền của anh đang run lên, phóng ra một tia sáng. Tia sáng này và chân khí Thuần Dương cùng truyền vào bút Điểm Lon rồi hạ xuống tờ giấy bùa.

Vẽ xong một lá bùa, anh bỗng thấy hơi mệt, lập tức ngồi xuống nghỉ ngơi. Nhìn thấy tiên vận của lá bùa tiên do mình vẽ ra đang lưu chuyển, quang minh chính đại, anh đã thấy rất hài lòng.

“Bùa Thuần Dương này tốt thật, ít nhất phải là bùa bậc hai”, anh tự nhủ.

Vẽ bùa cũng có cấp bậc, chia thành bùa không thành phẩm và bùa thành phẩm. Bùa thành phẩm kém nhất là bậc bảy, tốt nhất là bậc một. Anh có thể vẽ ra bùa bậc hai đã rất đáng quý rồi.

Nghỉ ngơi một lúc, anh lại dùng bàn tay, mượn lực của nó để vẽ bốn lá bùa Thiên Vương Trảm Quỷ. Bùa Thiên Vương Trảm Quỷ chỉ có bậc bốn nhưng uy lực rất mạnh.

Sau đó anh vẽ thêm hai lá bùa Thuần Dương. Cầm bảy lá bùa trong tay, anh cảm thấy đủ dùng rồi, bèn đẩy cửa bước ra.

Vừa ra khỏi phòng, anh đã nhìn thấy bố con Lý Trường Thanh đang đi cùng một thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi ở cách đó không xa. Có đến bốn người theo sau thanh niên ấy, gồm hai nam hai nữ, tuổi chỉ tầm mười lăm, mười sáu.

Nhác thấy Ngô Bình, Lý Trường Thanh nhanh chóng tiến lại gần, cười nói: “Anh Ngô, trùng hợp quá. Đại sư Cát, Cát Quảng Minh của Mao Sơn cũng đến đây để giúp tôi trừ ma”.

Ngô Bình hơi bất ngờ. Mao Sơn rất nổi tiếng, thời Cổ Đại từng xuất hiện Tam Mao chân quân. Mà người có thể được gọi là chân quân, ít nhất phải là cao thủ Địa Tiên cảnh giới sáu.

Anh cũng không để bụng, ôm quyền chào Cát Quảng Minh: “Đại sư Cát, hân hạnh”.

Cát Quảng Minh liếc nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt không mấy thiện chí, hờ hững bảo: “Lý Trường Thanh, ông không tin tôi nên mời thêm người khác ư?”

Lý Trường Thanh giật thót, cuống quýt đáp: “Đại sư Cát hiểu lầm rồi. Anh Ngô chỉ tình cờ đi ngang, tiện thể vào xem giúp tôi. Lý Trường Thanh này vô cùng kính trọng đại sư, tuyệt đối không có ý khinh thường”.

Cát Quảng Minh hừ giọng: “Nếu đã vậy thì bảo người này tránh xa một chút, đừng để ảnh hưởng đến chuyện làm phép của tôi!”

Ngô Bình nể mặt Mao Sơn, vốn muốn tỏ thái độ khách sáo với Cát Quảng Minh. Nào ngờ kẻ này lại ngông cuồng và bất lịch sự đến vậy. Thế là anh cười ha ha: “Lý Trường Thanh, một chuyện không thể nhờ hai người. Chuyện nhà ông, ông muốn nhờ tôi giúp hay nhờ người này, ông quyết định đi”.

Lý Trường Thanh lập tức khó xử. Ngô Bình là nhân tài Đường Môn, ngay cả Đường Hi còn kính trọng, một nhân vật cỏn con ở huyện nhỏ bé như ông ta tất nhiên không dám mạo phạm. Cát Quảng Minh là người của Mao Sơn, Mao Sơn vang danh khắp thiên hạ, không thua kém chùa Đại Thiền. Ông ta cũng không dám đắc tội thế lực này.

Cát Quảng Minh đang thấy khó chịu lắm, thầm nghĩ tên này là ai mà dám đối chọi với người bắt ma chuyên nghiệp như gã.

Gã cười khẩy, bỗng đổi ý: “Xem ra cậu bạn này cũng biết trừ ma. Hay là chúng ta ai làm việc nấy, không ảnh hưởng đến nhau, cậu thấy thế nào?”

Ngô Bình đáp: “Cũng được. Tôi cũng muốn xem đệ tử của Mao Sơn lừng danh có biết bắt ma thật không”.

Gương mặt Cát Quảng Minh tối sầm lại: “Mao Sơn có biết bắt ma hay không, cậu sẽ biết ngay thôi! Nhưng cậu, e là còn chưa nhìn thấy ma bao giờ đâu nhỉ? Tôi khuyên cậu nên cẩn thận một chút, đừng để âm linh ám vào người, vì tôi chắc chắn sẽ không cứu cậu đâu!”

Ngô Bình nói: “Anh cứ yên tâm. Nếu anh bị âm linh nhập, tôi nhất định sẽ cứu anh”.

“Hừm!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi