THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1414

Ngô Bình: “Ừ”.

Trương Lệ nói: “Tiểu Bình, chúng ta chơi mấy hôm nữa rồi về thôi, sắp tết rồi”.

Ngô Bình: “Vội gì mẹ, qua tết mình về cũng được”.

Lúc này, ông bà ngoại Ngô Bình cũng đi ra, sau đó cả nhà cười nói vui vẻ cùng đi vào phòng khách.

Ngô Bình nói: “Ông bà ơi, cháu mang đào nước mình sang cho mọi người ăn này”.

Nói rồi, anh lấy một quả đào tiên ra, sau đó dùng dao bổ đôi chia cho hai ông bà.

Ông ngoại anh thấy quả đào hơi nhỏ, nhưng rất thơm nên cắn luôn một miếng. Bà ngoại cũng nhanh chóng nếm thử rồi không tiếc lời khen.

Hai ông bà tuổi tác đã cao, mỗi người ăn nửa quả như vậy cũng đủ để kéo dài tuổi thọ đến 100 tuổi cũng không bệnh tật gì.

Ngô Bình lại lấy Địa Nguyên Đan ra rồi đưa cho Trương Lệ, Ngô Mi và Lạc Mộng Trần.

Uống đan dược xong, Ngô Bình dặn họ đi nghỉ.

Ngô Bình ngồi một lúc trong phòng sách của Lạc Mộng Trần thì có người gõ cửa sổ, không cần nhìn thì anh cũng biết là Lạc Trường Sinh nên nói: “Vào đi”.

Lạc Trường Sinh mở cửa sổ đi vào rồi nói: “Chủ nhân, để tránh bị phát hiện nên tôi không đến sân bay đón cậu được”.

Ngô Bình cười nói: “Có gì đâu, thời gian qua ông vất vả rồi, tôi thấy tu vi của ông cũng tăng lên rồi đấy, đã khai thông được thêm hai linh khiếu rồi”.

Lạc Trường Sinh nói: “Chủ nhân, tư chất của tôi bình thường, trước kia đã đả thông được bốn linh khiếu rồi, nhưng lần này cùng lắm chỉ đả thông được năm thôi”.

Ngô Bình xua tay: “Năm thì ít qua, linh khiếu luyện hình, đả thông càng nhiều thì thể chất càng mạnh. Hiện giờ, tôi đã khai thông được hai linh khiếu nên nhiều nhất chỉ hỗ trợ ông được hai linh khiếu thôi”.

Lạc Trường Sinh ngạc nhiên nói: “Chủ nhân có thể giúp tôi đả thông linh khiếu ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Tuy linh khiếu của mỗi người là khác nhau, nhưng về bản chất thì tương tự, linh khiếu mà tôi đã đả thông có thể giúp ông”.

Vì thế, anh lấy Ngũ Hành Tiên Châm ra, sau đó truyền chân lực thuần dương vào rồi đả thông linh khiếu cho Lạc Trường Sinh.

Mười phút sau, chân lực thuần dương đã tích được nhiều, một tiếng động vang lên, Lạc Trường Sinh đã đả thông được linh khiếu thứ ba.

Sau đó, ông ta lập tức cảm thấy linh khí thuần dương trong cơ thể mình.

Ngô Bình cười nói: “Thế là thuận lợi rồi, ông củng cố tu vi đi”.

Lạc Trường Sinh cảm ơn rồi ngồi ngồi xếp bằng xuống hấp thu tiên lực thuần dương.

Ngô Bình có thể giúp người khác đả thông linh khiếu, chủ yếu là nhờ khả năng nhìn xuyên thấu của mình. Nếu không có khả năng này thì y thuật của anh có giỏi đến mấy cũng không làm được. Hơn nữa, bây giờ anh chỉ có thể giúp người khác đả thông linh khiếu tương tự với anh thôi, nhiều hơn nữa thì bó tay.

Lạc Trường Sinh tiếp tục tu luyện, còn Ngô Bình thì đi ra ngoài sân.

Giờ mới hơn ba giờ chiều, Lạc Mộng Trần tới tìm anh, cô ấy đã hấp thu xong đan dược nên trông gương mặt càng sáng ngời rạng rỡ hơn.

Cô ấy hào hứng nói: “Anh Ngô, đan dược này thật kỳ diệu, em cảm thấy tuổi thọ của mình tăng lên nhiều lắm”.

Ngô Bình nói: “Đương nhiên, anh dùng địa chi để luyện chế đấy, có thể giữ gìn nhan sắc trẻ trung”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi