THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1451

Ngô Bình nhìn ông ta như một kẻ thiểu năng, gằn giọng: “Ông nghĩ mình có cơ hội để báo cảnh sát hay sao?

Lý Quảng Long cười đáp: “Họ Tiền kia, chắc ông cũng biết thủ đoạn tàn độc của giang hồ rồi, đừng rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt! Ngoan ngoãn phối hợp đi thì chúng tôi sẽ tha cho cái mạng chó của ông. Nếu ông vẫn không biết tốt xấu thì đừng nói là các anh em tôi, đến tôi cũng có thể xử lý ông đấy!”

Tiền Trường Hào không cam tâm, số bảo vật đó ông ta khó khăn lắm mới lấy được, sao có thể để nó dễ dàng rơi vào tay kẻ khác? Đột nhiên ông ta rút từ thắt lưng ra một khẩu súng chỉ vào Ngô Bình quát: “Đừng có qua đây, nếu không tôi sẽ bắn!”

Ngô Bình điềm nhiên đáp: “Khẩu súng trong tay ông bắn ra viên đạn có tốc độ bay là bốn trăm mét một giây. Với tốc độ đó thì không giết nổi tôi”.

Nói rồi, anh lại bước lên một bước. Tiền Trường Hào vô cùng lo sợ, vội vã kéo chốt an toàn của khẩu súng.

“Pằng!”

Một tiếng súng vang lên, viên đạn bay về phía bụng Ngô Bình. Mọi người còn chưa kịp định thần thì Ngô Bình đã đưa tay chắn trước bụng.

Viên đạn xé gió bay tới cũng bị Ngô Bình nhanh như cắt chộp lấy. Tốc độ của anh có thể ngang với tốc độ của âm thanh, một viên đạn đương nhiên không là gì.

Anh xoè tay ra, một viên đạn nằm gọn trong lòng bàn tay. Sau đó anh búng nhẹ một cái, viên đạn lại bay đi.

“Cạch!”

Viên đạn va vào khẩu súng, khẩu súng lập tức rời ra thành từng mảnh linh kiện nhỏ rồi rơi xuống đất.

Tiền Trường Hào giờ đã hoàn toàn tuyệt vọng. Còn bắt được cả đạn thì đâu phải là người nữa?

Tiền Tiến và mấy người Lý Quảng Long cũng sững sờ. Lý Quảng Long thốt lên: “Quá đỉnh! Chú em, tay không bắt đạn mới ghê chứ!”

Ngô Bình nhìn Tiền Trường Hào: “Tôi đếm đến ba, nếu ông không chịu phối hợp thì tôi sẽ ra tay!”

Tiền Trường Hào biết mình đã cùng đường, trước mặt nhân vật đáng sợ như thế này ông ta có giở trò gì cũng vô ích. Ông ta thở dài nói: “Được, tôi sẽ đưa!”

Lý Quảng Long gọi một cuộc điện thoại, ngay lập tức có mấy chiếc xe chở hàng tới đỗ trước cửa nhà họ Tiền. Sau đó Lý Quảng Long đích thân đưa người vào trong kho lấy đồ, gói từng món lại chất lên xe.

Vạn Trung Lương năm xưa là một nhân vật có tiếng tăm, ông ấy sưu tầm rất nhiều món đồ quý giá. Ngô Bình đếm sơ sơ thấy có hơn ba nghìn món.

Nhiều đồ như vậy nên phải chuyển tới năm giờ sáng mới xong.

Trong phòng khách, Ngô Bình nói với Tiền Trường Hào: “Quản gia Tiền, ông có được cơ nghiệp như hôm nay, hẳn là đã bán đi rất nhiều món đồ rồi phải không? Nói cho tôi nghe ông đã bán bao nhiêu món, tốt nhất đừng có lừa tôi”.

Tiền Trường Hào mặt xám ngoét đáp: “Tôi đã bán hơn ba trăm món, kiếm được chừng hai tỷ”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy được, ông đưa tôi năm tỷ tệ, hai chúng ta coi như không ai nợ ai nữa”.

“Cái gì? Năm tỷ tệ?”, Tiền Trường Hào thiếu điều nhảy lên. Tổng gia sản của ông ta cũng chỉ có hơn mười tỷ.

Ngô Bình cười lạnh: “Sao vậy? Không muốn sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi