THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1510

Ngô Bình hỏi tiếp: “Đoàn Long có biết chuyện này không?”

Sắc mặt ông lão hơi thay đổi: “Tất nhiên là biết”.

Ngô Bình ném ông lão xuống sàn, hờ hững bảo: “Mang thi thể Đoàn Thuần cút khỏi đây đi. Nhắn với Đoàn Long rằng tôi cần lời giải thích từ anh ta!”

Ông lão như được đại xá, vội vàng bế thi thể Đoàn Thuần lên rồi chạy ra khỏi khách sạn.

Sau khi ông lão đi rồi, Ngô Bình hơi nhíu mày. Quả nhiên Đoàn Long không phải người lương thiện gì, còn dám tính kế với anh. Có điều, đối phương đánh giá thấp anh quá!

Ban nãy, ông lão vừa thi triển khống tâm thuật thì anh đã biết rồi. Anh âm thầm niệm chú để giữ tỉnh táo, rồi tương kế tựu kế, xem họ giở trò gì.

Không bao lâu sau, Diệp Thiên Tông và Diệp Huyền đã đến nơi. Thấy căn phòng lộn xộn, Diệp Thiên Tông ngạc nhiên hỏi: “Sư đệ đánh nhau với ai à?”

Ngô Bình kể lại chuyện của Đoàn Long. Diệp Thiên Tông hơi cau mày: “Sư đệ, trước đây anh đã nhắc nhở cậu rồi. Không nên quá thân thiết với Đoàn Long, phải cẩn thận đề phòng”.

Diệp Huyền nói: “Ông nội à, Đoàn Long đứng đầu Thiên Long, cháu nghĩ không nên đối đầu trực diện với người này. Tiền bối chỉ cần rút khỏi Thiên Long là được”.

Diệp Thiên Tông hỏi Ngô Bình: “Sư đệ nghĩ sao?”

Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Đoàn Long dám tính kế với em, em không thể bỏ qua dễ dàng như thế!”

Diệp Thiên Tông khuyên giải: “Sư đệ, nhà họ Đoàn là gia tộc võ lâm, thế lực rất mạnh. Nếu không cần thiết thì không nên đối chọi với họ”.

Ngô Bình không nói tiếp chuyện này nữa: “Chuyện này để sau này bàn tiếp. Sư huynh, chúng ta thương lượng xem nên giết Shosuke và Mitsuru như thế nào. Hai tên này đang ở Cảng Thành, cơ hội hiếm có”.

Diệp Thiên Tông bảo: “Cả hai đều là Nhẫn Thánh, còn dẫn theo cao thủ, thực lực không kém anh và cậu. Chúng ta có nên nhờ người hỗ trợ không?”

Ngô Bình nói: “Không cần, chúng ta là đủ rồi. Nợ máu phải để sư huynh trả, đến lúc ấy em sẽ chừa mạng cho chúng”.

Mắt Diệp Huyền sáng rỡ: “Tiền bối tự tin đến vậy, chẳng lẽ thực lực lại tăng lên rồi?”

Ngô Bình trả lời: “Quyền ý của tôi vừa viên mãn. Chỉ cần bọn họ không phải Địa Tiên thì đều không đáng để tôi bận tâm”.

Rồi anh nhìn Diệp Huyền, bảo rằng: “Tốt lắm, luyện khí thành sức mạnh rất nhanh, xem ra đã đến rất gần cảnh giới Thần”.

Diệp Huyền cười đáp: “Đều nhờ tiền bối dạy giỏi”.

Ngô Bình hỏi: “Hiện giờ Huyền Bá và Tạ Cuồng thế nào?”

Diệp Huyền trả lời: “Ngày nào họ cũng tu luyện cùng đệ tử, tiến bộ rất nhanh. Đặc biệt là Lý Huyền Bá, cứ như quái thai vậy, bây giờ đã ở giai đoạn sau của cảnh giới Thần rồi, nhanh hơn đệ tử rất nhiều”.

Diệp Thiên Tông vui vẻ vô cùng: “Sư đệ, may mà cậu giúp đỡ Diệp Huyền, bằng không cả đời nó xem như bỏ”.

Ngô Bình khen ngợi: “Nhờ Diệp Huyền có tư chất tốt, thành tựu sau này chắc chắn sẽ vượt cả sư huynh”.

Diệp Thiên Tông cười bảo: “Có sư đệ giúp đỡ nó, anh cực kỳ yên tâm!”

Nói được mấy câu, Diệp Thiên Tông nhìn đồng hồ: “Phía Mộ Bạch chắc cũng sắp đến rồi”.

Trước khi đến đây, Diệp Thiên Tông có thông báo với Dương Mộ Bạch. Ông ấy trả thù cho con trai và con dâu, tất nhiên phải tìm người mình tin cậy nhất để nhờ giúp đỡ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi