THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1537

Trước mặt họ là lối vào chợ. Chợ đen Vân Đông này tổ chức ở công viên gần bến cảng. Công viên có diện tích rất lớn, cho nên các quầy hàng cách nhau khá xa.

Ở cổng vào có mấy người đang đứng. Muốn vào chợ đen thì phải trả mười nghìn tệ tiền vé vào. Họ thu mười nghìn tệ này mục đích chính không phải để kiếm tiền mà là muốn gạt những người chỉ tới cho vui ra ngoài.

Dù gì, số người muốn tham gia phiên chợ này quá đông. Nếu ai cũng cho vào thì sẽ ách tắc, chất lượng của phiên chợ cũng sẽ đi xuống.

Lý Mai đang định đi mua vé vào thì bị Ngô Bình kéo lại. Anh nhìn người đàn ông nhỏ thó đứng ở cổng, cười hỏi: “Người anh em, có bán combo vé không?”

Anh từng đi chợ đen ở Giang Nam. Chợ đen ở đó chia thành khu chợ bên ngoài và khu chợ bên trong. Chợ đen Vân Đông còn có quy mô lớn hơn chợ đen Giang Nam, có lẽ sẽ có chút khác biệt về cách bố trí bên trong.

Anh hỏi người đàn ông nhỏ thó này là bởi người này có tu vi cảnh giới Thần. Quả nhiên, người đàn ông kia nhìn anh, nói: “Đối diện có một siêu thị, cậu qua đó hỏi xem có vé VIP trọn gói không”.

Ngô Bình cảm ơn rồi cùng Lý Mai đi sang siêu thị bên kia. Bên trong siêu thị có một người phụ nữ mập mạp đang cắn hạt dưa và xem phim. Thi thoảng chị ta lại bật cười sảng khoái.

Ngô Bình mỉm cười hỏi: “Bà chủ, ở đây có bán vé VIP vào chợ không?”

Người phụ nữ mập nhìn anh rồi đáp: “Đi hai người hả? Vé vào chợ phía trong một đồng, vé vào hội đấu giá mười đồng”.

Ngô Bình cau mày: “Đắt như vậy sao?”, anh biết đây là tiền bùa chứ không phải tiền đồng như bình thường.

Người phụ nữ mập: “Chỉ còn ba vé vào hội đấu giá thôi. Nếu cậu không mua là không còn đâu”.

Ngô Bình: “Thôi được, bán cho tôi đi”, nói rồi anh đặt tiền lên quầy.

Người phụ nữ kia đưa cho Ngô Bình tấm vé, bên trên có những ký hiệu kỳ lạ. Ngoài ra, còn đưa thêm cho anh tấm thẻ làm bằng sắt đen. Xem ra đây là thẻ ra vào gì đó.

Ngô Bình cầm đồ lên, sau đó mua thêm hai bao thuốc rồi quay lại cổng chợ. Anh đưa một bao thuốc cho người đàn ông nhỏ thó ban nãy rồi cười nói: “Người anh em, làm phiền anh chỉ đường giúp tôi”.

Nơi này rất rộng, Ngô Bình lại lần đầu tới nên rất dễ lạc đường. Có người dắt anh đi đương nhiên sẽ tốt hơn.

Người đàn ông kia nhận lấy bao thuốc, cười đáp: “Được rồi”.

Anh ta vẫy vẫy tay, một cậu bé chừng mười lăm tuổi chạy tới, gật đầu nói: “Ông Lưu, ông tìm tôi sao?”

Người đàn ông chỉ vào Ngô Bình: “Vị tiên sinh này muốn vào trong chợ, đưa cậu ấy đi đi”.

Cậu bé kia lập tức quay sang cúi người chào Ngô Bình, nói: “Tiên sinh, tôi tên là Tiểu Cơ Linh. Tôi thuộc đường bên trong nên tiên sinh cứ yên tâm”.

Ngô Bình đáp: “Tiểu Cơ Linh, vất vả rồi”.

Tiểu Cơ Linh mỉm cười rồi dắt Ngô Bình đi vào chợ.

Những người khác đều đi về bên trái nhưng Tiểu Cơ Linh lại dẫn anh đi bên phải. Cậu bé nói: “Tiên sinh, người tầm thường đều đi bên trái nhưng tôi vừa nhìn đã biết tiên sinh là hảo hán trên giang hồ, vô cùng giàu có nên sẽ dẫn tiên sinh vào chợ bên trong luôn”.

Ngô Bình lấy tờ ngân phiếu một trăm nghìn tệ đưa cho cậu bé rồi hỏi: “Cậu có thể cho tôi biết ở chợ phía trong có gì không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi