THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1543

Ông chủ liếc nhìn loại thuốc anh đã chọn, lạnh nói: “Hai tỷ”.

Ngô Bình cười nói: “Hai tỷ hơi đắt, một tỷ rưỡi có được không?”

Ông chủ xua tay: “Không mặc cả”.

Ngô Bình không nói nữa, đưa chi phiếu rồi cầm thuốc rời đi.

Ở đây không còn thứ gì lọt vào tầm mắt của anh, anh nhìn thời gian, còn chưa tới một giờ nữa là đến phiên đấu giá. Lý Mai đi theo anh trong suốt mấy tiếng, giờ đã kiệt sức.

Anh tìm một nơi vắng vẻ, lấy ra một chai nước và một ít thức ăn cho cô ấy ăn lót dạ.

Lý Mai ăn một chút đồ, cô ấy nói, “Ngô Bình, cậu có thể cho tôi một bùa hộ mệnh khác giống cái trước được không?”

Ngô Bình không phải người keo kiệt, anh nói: “Được chứ”. Nói xong, anh thật sự đưa cho cô ấy một tấm bùa hộ mệnh khác.

Lý Mai rất vui mừng và nói: “Tôi không ngờ rằng trên đời này thực sự có người tu hành”.

Ngô Bình nói: “Vũ trụ rộng lớn như vậy, không có gì phải ngạc nhiên khi có thần tiên phật ma”.

Lý Mai: “Nếu có tiên nhân thì cũng có tiên dược, đúng không?”

Ngô Bình gật đầu: “Đương nhiên là có”.

Hai mắt Lý Mai sáng lên: “Có tiên dược có thể khiến dung mạo trẻ mãi không già không?”

Quả nhiên thứ mà phụ nữ quan tâm đều giống nhau, Ngô Bình nói: “Có chứ”.

Lý Mai: “Có thể mua được không?”

Ngô Bình cười: “Tất nhiên là được, nhưng giá sẽ rất cao, nếu không có hàng tỷ, hàng chục tỷ thì không thể mua được loại thuốc cô muốn”.

Lý Mai cười nói: “Khi tôi tiết kiệm đủ tiền, tôi sẽ mua một viên của cậu!”

Ngô Bình đột nhiên cảm thấy Lý Mai có chút đáng yêu, anh nói: “Hồi xưa sao cô lại đến nhà họ Lý vậy?”

Lý Mai ôm má, nói: “Tôi là một đứa trẻ mồ côi. Cha mẹ và anh trai tôi đã chết trong một trận hỏa hoạn. Lúc đó, tôi sắp bị lửa thiêu chết thì đột nhiên một bóng người lao từ trên trời rơi xuống và cứu tôi”.

Ngô Bình giật mình: “Người cứu cô là Ảnh sao?”

Lý Mai gật đầu: “Phải. Ảnh đã đưa tôi vào một nơi an toàn và đi giải cứu gia đình tôi. Thật không may, mọi chuyện đã quá muộn. Ảnh chỉ cứu được ba cái xác”.

Nói đến đây, cô ấy trông hơi buồn.

Ngô Bình nói: “Cô thực sự rất may mắn”.

Lý Mai: “Phải, ông nội cũng nói như vậy. Hôm đó, xe của ông ấy tình cờ chạy ngang qua và ông ấy nghe thấy tiếng kêu của tôi nên đã ra lệnh cho Ảnh đến cứu tôi. Vì tôi không có người thân nên ông đã nhận nuôi tôi và nuôi nấng tôi như một đứa cháu gái. Khi tôi lên năm tuổi, ông bảo tôi nhận Lý Đông Hưng làm cha nuôi. Kể từ đó, tôi đổi tên thành Lý Mai”.

Ngô Bình: “Ông nội thường khen cô, nói cô là nhân tài kinh doanh”.

Lý Mai lạnh nhạt nói: “Tôi không thích kinh doanh, tôi thích vẽ tranh, thích yên tĩnh. Nhưng tôi không muốn phụ sự kỳ vọng của ông nội, vì vậy tôi chăm chỉ học tập để kinh doanh và san sẻ gánh nặng với ông”.

Ngô Bình cười nói: “Cô đúng là đứa cháu gái hiếu thảo”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi