THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1614

Ngô Bình: “Như Tuyết, có phải em có phát hiện gì không?”

Đào Như Tuyết: “Em đã điều tra lại tình hình của các bạn học một chút thì phát hiện ra một việc khá kỳ lạ. Những học sinh trước khi Vu Thiên Hoa nhậm chức hầu như chẳng có thành tích gì nổi bật chứ đừng mơ là tỷ phú hay gì đó. Nhưng từ khi ông ta lên làm hiệu trưởng thì trường ta đột nhiên có thêm vô số anh tài, thậm chí cả hoa khôi chất lượng cũng vượt trội hơn những năm trước đó”.

Ngô Bình sững lại. Tất cả những việc này có liên quan đến Vu Thiên Hoa sao? Rốt cuộc ông ta là người như thế nào?

Đào Như Tuyết: “Giờ em rất băn khoăn vì cảm giác Vu cướp giờ không đơn giản”.

Ngô Bình: “Em có biết giờ ông ta sống ở đâu không?”

Đào Như Tuyết: “Em đã nghe ngóng rồi, giờ ông ta chỉ nhàn rỗi ở nhà, mỗi ngày đi công viên đánh cờ, nhảy thể dục. Nghe nói các cụ bà ở chỗ đó cũng rất thích ông ta. Ông ta có thể gọi là vua vũ đạo ở quảng trường đó”.

Ngô Bình ngẩn người, đột nhiên cảm thấy tất cả chuyện này chỉ là trùng hợp. Anh không thể nào liên hệ một vị cao nhân với vua vũ đạo quảng trường lại với nhau được.

Đào Như Tuyết: “Có điều, ông ta sẽ tham gia cuộc gặp mặt các bạn học lần này”.

Ngô Bình mắt sáng lên: “Ông ta cũng tham gia sao? Vậy anh nhất định phải tới gặp!”

Nói chuyện vài câu xong, đột nhiên Ngô Bình cảm thấy rét run lên đến nỗi răng đánh vào nhau lập cập. Đào Như Tuyết ôm chặt lấy anh rồi đắp chăn cho anh.

Ngô Bình dần dần thấy không lạnh nữa, anh ngửi mùi trên cơ thể Đào Như Tuyết rồi nói: “Thơm quá”.

Đào Như Tuyết trỏ yêu vào trán anh, nói: “Sau này anh phải đối xử tốt với em vào đấy nhé”.

Ngô Bình vùi mặt vào ngực cô, đáp: “Được chứ”.

Có người đẹp ở bên nên dù trong người còn khó chịu nhưng tâm trạng Ngô Bình đã tốt hơn nhiều. Cứ như vậy, anh ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Đến đêm, hai tay Ngô Bình đột nhiên nắm chặt lại rồi toàn thân bốc hoả nóng như lửa đốt. Người bình thường bị sốt cùng lắm là bốn mươi mốt độ nhưng Ngô Bình sốt thì tới hẳn một trăm độ.

Ở nhiệt độ này thì protein có thể biến chất còn trứng có thể bị luộc chín.

Đào Như Tuyết đem đá đến hạ nhiệt cho anh nhưng không mấy hiệu quả. Người anh bốc lên hơi nóng, nước đá cũng không có tác dụng.

Cứ sốt như vậy một tiếng rưỡi xong mới bắt đầu hạ. Tiếp đó, trên người anh bắt đầu loét ra những vết to bằng nhãn cầu. Bên trong tai, mắt anh bắt đầu chảy mủ. Trong miệng anh mọc đầy mụn nước đau đến nỗi anh phải há miệng ra, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Đào Như Tuyết vừa lo vừa sợ rơi nước mắt. Nhưng cô cũng không biết phải làm thế nào nên chỉ đành túc trực cạnh anh.

Cũng may, đến khi trời sáng thì những dấu hiệu này biến mất. Những vết loét trên người cũng biến mất một cách thần kỳ.

Đào Như Tuyết lại gọi người mang nước ấm tới để lau rửa cho anh.

Khi mặt trời lên, gương mặt Ngô Bình trở lại như bình thường. Anh từ từ ngồi dậy, nói: “Ải khó nhất đã qua rồi”.

Anh có thể cảm nhận rõ rằng giai đoạn đau đớn nhất đã qua rồi. Từ giờ trở đi, cơ thể anh sẽ trên đà hồi phục trở lại như ban đầu.

Sau khi thay xong bộ quần áo mới, Ngô Bình hỏi: “Như Tuyết, cuộc họp mặt bạn cũ lần này chúng ta tham gia đi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi