THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1637

Hồ Kiến Quốc: “Hoá thân này của tôi có sứ mệnh riêng của mình, nếu cậu đã dính đến tôi thì phải giúp tôi hoàn thành sứ mệnh”.

Ngô Bình chớp mắt: “Tu vi của tôi còn thấp, chỉ e không giúp được”.

Hồ Kiến Quốc ngoảnh lại nhìn anh: “Việc này cậu giúp được, không thì tôi sẽ thi triển chú thuật, khiến cho chỗ đó của cậu không bao giờ cứng lên được nữa”.

Ngô Bình giật thót tim: “Tiền bối, đừng quá đáng thế!”

Hồ Kiến Quốc cười lạnh nói: “Thế cậu có giúp tôi không?”

Ngô Bình thở dài: “Đương nhiên là có, nhưng tôi cũng phải biết tiền bối là ai và việc cần làm là gì đã chứ”.

Hồ Kiến Quốc nói: “Tôi là sư tổ của Toàn Chân giáo”.

Ngô Bình giật mình, kêu lên: “Tiền bối là Lữ Tổ?”

Lữ Tổ là Lữ Động Tân của một trong Bát tiên trong truyền thuyết thần thoại, còn có tên Thuần Dương Tử, Phù Hựu Đế Quân, là nhân sĩ thời Đường. Đến nay vẫn còn nhiều đền thờ như đền Lữ công, hương khói nghi ngút.

Hồ Kiến Quốc đáp: “Đúng vậy”.

Ngô Bình hành lễ với ông ấy: “Vãn bối kính chào Lữ Tổ!”

Hồ Kiến Quốc xua tay: “Không cần đa lễ. Chuyện tôi nhờ cậu làm cũng rất đơn giản. Hãy tìm giúp tôi một người, nhận người này làm đệ tử, truyền dạy đạo pháp”.

Ngô Bình vội hỏi: “ Lữ Tổ, đó là ai ạ?”

Hồ Kiến Quốc nói: “Sau này cứ gọi tôi là ông Hồ”.

Ngô Bình đáp: “Vâng, ông Hồ.”

Hồ Kiến Quốc bảo: “Tôi có sinh thần bát tự của người này, và vị trí đại khái của nơi sinh. Cậu hãy đi tìm và thay tôi truyền đạo pháp cho người này”.

Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Ông Hồ à, ông bảo tôi nhận người này làm đồ đệ, vậy tôi có thể dạy gì cho người này ạ?”

Hồ Kiến Quốc bảo: “Tìm được người trước đã. Chỉ cần tìm được người, tôi sẽ truyền dạy đạo pháp cho cậu”.

Ngô Bình gật đầu: “Vâng, vãn bối có thể giúp ông chuyện này”.

Sắc mặt Hồ Kiến Quốc đã tốt hơn đôi chút: “Tôi sẽ đi chơi ở Á Mã vài hôm. Cậu đừng quấy rầy tôi”.

Ngô Bình vội đáp: “Vâng, vãn bối tuyệt đối sẽ không quấy rầy”.

Hồ Kiến Quốc để lại số liên lạc rồi chào tạm biệt.

Ngô Bình sắp xếp một tài xế đi theo, đích thân tiễn ông ấy ra cửa.

Sau khi Hồ Kiến Quốc rời đi, anh đến phòng nghỉ của Đào Như Tuyết. Cô ấy đang nằm trên giường và lướt điện thoại. Ngô Bình ôm cô ấy từ phía sau: “Đang xem gì vậy?”

Đào Như Tuyết đáp: “Sắp tới, khi thuốc mới của bọn em phát hành, giá thị trường chắc chắn sẽ tăng mạnh, có cơ hội đột phá hàng nghìn tỷ”.

Cô ấy bỗng ngồi bật dậy: “Chồng này, nếu anh có tiền dư thì có thể đổ vào mua cổ phiếu của tập đoàn Miêu Dược”.

Ngô Bình cười bảo: “Khi nào về, anh sẽ bảo ông nội mua một ít rồi ngồi chờ giá tăng”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi