THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1675

Ngô Bình trả lời thành thật các câu hỏi cơ bản, sau đó Lưu Phi Báo hỏi tiếp: “Cậu hãy kể lại những việc đã làm sáng sớm qua”.

Ngô Bình không trả lời mà nói với Lưu Phi Báo: “Cứ tới 12 giờ đêm là mặt cô lại ngứa ngáy, chỉ muốn cào rách mặt, nhưng càng cào càng ngứa. Vì thế, cô đành nhờ người khác trói mình lại, cố gắng chịu đựng khoảng nửa tiếng”.

Lưu Phi Báo nổi giận nói: “Cậu nói gì thế hả? Trả lời câu hỏi của tôi cơ mà…”

“Im ngay!”, Lam Nguyệt lườm Lưu Phi Báo: “Để anh ta nói tiếp”.

Ngô Bình: “Chất độc này khiến mặt cô vừa đen vừa vàng, lở loét và sẹo rỗ. Cứ một thời gian, chất độc lại khiến toàn thân cô đau đớn, nhất là xương đùi và xương ngón tay, đau đến chết đi sống lại. Cô có thể chịu đựng những năm năm và sống đến nay thì tôi cũng phục đấy”.

Lam Nguyệt nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Anh là bác sĩ à?”

Ngô Bình: “Đúng”.

Lam Nguyệt nói với Lưu Phi Báo: “Mọi người ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn hỏi anh ta”.

Lưu Phi Báo thấy rất lạ nhưng không dám hỏi gì, chỉ dẫn người ghi chép ra ngoài, chỉ còn Ngô Bình và Lam Nguyệt ở lại.

Lam Nguyệt đứng dậy rồi mở còng tay cho Ngô Bình, sau đó nói: “Sao anh phát hiện ra bệnh tình của tôi?”

Ngô Bình: “Vì tôi rất giỏi chữa bệnh”.

Lam Nguyệt: “Anh có chữa được cho tôi không?”

Khi hỏi câu này, cô ấy rất căng thẳng. Thật ra, cô ấy đã sống khổ sở lâu nay, thăm khám đủ nơi rồi mà vẫn không ăn thua.

Ngô Bình hỏi: “Có thuốc không?”

Lam Nguyệt lấy một bao thuốc cho nữ ra rồi đưa cho Ngô Bình một điếu, thậm chí còn châm thuốc cho anh.

Ngô Bình hít vài hơi rồi nói: “Chất độc cô mắc phải tên là Vô Diêm”.

Lam Nguyệt: “Vô Diêm?”

Ngô Bình: “Vào thời cổ đại, Vô Diêm là từ chỉ những cô gái xấu xí. Chất độc ấy khiến mặt cô biến dạng cho tới khi chết”.

Lam Nguyệt nắm chặt tay thành nắm đấm: “Xin hỏi, tôi có thể khỏi được không?”

Ngô Bình: “Tôi chữa khỏi được”.

Lam Nguyệt sáng mắt lên: “Anh không lừa tôi chứ?”

Ngô Bình: “Tôi lừa cô làm gì?”

Lam Nguyệt hít sâu một hơi rồi chắp tay với Ngô Bình: “Xin anh giúp cho!”

Ngô Bình: “Bác sĩ có trách nhiệm chữa bệnh cứu người, nhưng tôi không biết thân phận của cô, cô có thể nói cho tôi biết không?”

Lam Nguyệt thoáng do dự rồi nói: “Bố tôi là Kim Huyền Bạch”.

Ngô Bình ngẩn ra rồi ngạc nhiên nói: “Lý Huyền Bạch – một trong hai đại thần tướng của Viêm Long ư?”

Lam Nguyệt gật đầu: “Năm năm trước, có người biết thân phận của tôi nên đã ra tay hạ độc, đình dùng cách này để uy hiếp bố tôi bán mạng cho họ”.

Ngô Bình cau mày: “Họ là ai? To gan thật, dám đe doạ cả thần tướng”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi