THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1696

“Anh đi đâu vậy?”, cô ấy hỏi. Lúc này, Nhậm San San mặc một chiếc sườn xám màu hồng nhạt, tôn lên dáng người và vẻ đẹp mỹ miều của mình.

Ngô Bình đáp: “Ra ngoài một chuyến, cô tìm tôi có chuyện gì hả?”

Nhậm San San vậy mà lại hơi căng thẳng hỏi: “Đêm nay anh rảnh không?”

Thực ra, Ngô Bình rất bận nhưng anh vẫn nói: “Rảnh, sao thế?”

Nhậm San San nói: “Bảy giờ tối nay, Kim Vĩnh Lợi hẹn gặp tôi, tôi muốn anh đi cùng với mình”.

Ngô Bình nói: “Hiện giờ nhà họ Nhậm không thiếu vốn tài chính, nợ tiền của ai thì trả là được!”

Nhậm San San thở dài: “Nhưng anh ta cứ không chịu, muốn tôi trả cho mình mười tỷ!”

Ngô Bình cười khẩy: “Kim Vĩnh Lợi kia vẫn không biết xấu hổ như vậy! Được, tôi đi với cô!”

Nhậm San San thở phào một hơi nói: “Cảm ơn anh nhiều lắm!”

Ngô Bình cười: “Nhậm San San, gần đây cô khách sáo nhỉ”.

Nhậm San San cúi đầu: “Nếu không có anh, e rằng tôi đã tự sát rồi”.

Ngô Bình cũng không tiện đùa tiếp nên nói: “Chuyện cũ đã qua rồi, cô đừng nghĩ nhiều. Tôi còn có chút việc, chiều cô tới đón tôi nhé!”

Nhậm San San gật đầu: “Được!”

Trong không gian Hắc Thiên của Ngô Bình chất đầy dược liệu, anh phải phân loại chúng ra, tốt nhất là có thể khiến chúng sống tiếp.

Vì thế, anh đeo mặt nạ Hắc Thiên vào kết nối với thần Hắc Thiên.

“Thần Hắc Thiên, không gian Hắc Thiên này của ngươi lớn vậy, có thể cho ta mượn một miếng đất để loại chút dược liệu không?

Thần Hắc Thiên: “Không gian này của ta không có ánh mặt trời, điều kiện môi trường cũng khác xa với thế giới của ngươi nên thực vật không thể nào sống được”.

Ngô Bình cười: “Ngươi chính là thần Hắc Thiên, chút chuyện nhỏ ấy còn có thể làm khó ngươi ư?”

Thần Hắc Thiên im lặng mấy giây rồi nói: “Được thì cũng được thôi, nhưng ngươi phải dùng một thứ để đổi”.

Ngô Bình hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”

Thần Hắc Thiên đáp: “Ta cảm thấy ngươi rất có tiền đồ. Mai sau, nếu tiên vực vĩnh hằng gây khó dễ cho ta, ngươi phải bảo vệ ta!”

Ngô Bình nói: “Chuyện ấy thì ngươi không cần phải lo, ta chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi”.

Thần Hắc Thiên lại nói: “Nói miệng không bằng chứng, ngươi phải thề!”

Ngô Bình ngẫm nghĩ, mình và tiên vực vĩnh hằng cũng không có quan hệ gì, đồng ý với hắn thì đã sao? Thế nên anh bèn nói: “Được, ta thề!”

Anh không biết là mai sau mình và tiên vực vĩnh hằng sẽ có mối quan hệ rất sâu xa, lời thề này cũng sẽ mang lại một mớ rắc rối vô cùng lớn cho bản thân mình!

Sau khi thề xong, không gian Hắc Thiên trước mặt Ngô Bình bỗng sáng lên, trên trời chợt xuất hiện Mặt Trời, bên trong còn có không khí. Kế tiếp, thời gian bỗng trôi nhanh, đằng trước lập tức hiện ra một ngọn núi, có dòng suối nhỏ chảy xuống. Dưới chân núi lại có một mảnh đồng ruộng, đất đai phì nhiêu.

Ngô Bình vui vẻ, dẫn Viêm Dương tiến vào không gian Hắc Thiên.

Lần trước, Viêm Dương suýt nữa bị hù chết. Nhưng lần này đi vào thì cảm thấy tốt hơn, vì hoàn cảnh nơi này đã giống như trên Trái Đất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi