THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1700

Trước đó, Ngô Bình đã giơ cao đánh khẽ, giữ lại cho Kim Vĩnh Lợi cái mạng. Không ngờ vừa thả anh ta đi thì anh ta đã lại tìm cách giết anh. Loại người này, Ngô Bình không thể giữ lại.

Kim Vĩnh Lợi trong lòng tê tái. Trong ấn tượng của anh ta, Ngô Bình cũng không quá mạnh. Sao lại có thể có tu vi cao hơn cả Quân Vô Tướng được? Quân Vô Tướng là nhân vật lẫy lừng vùng Giang Tả, là cao thủ số một vùng này. Sao có thể không mạnh bằng Ngô Bình được kia chứ?”

Quân Vô Tướng: “Đại tông sư, chuyện nhỏ này cứ để tôi xử lý”.

Sau đó, Quân Vô Tướng khẽ phất tay một cái, Kim Vĩnh Lợi như thể người say rượu ngồi phệt xuống đất, trong người cảm thấy rất ấm. Cảm giác kỳ lạ này khiến anh ta cảm thấy rất thoải mái.

Quân Vô Tướng hờ hững nói: “Cậu chủ Kim, mau về nhà gặp bố mẹ lần cuối để ra đi không phải tiếc nuối”.

Kim Vĩnh Lợi mặt biến sắc, kêu khóc: “Ông đã làm gì tôi vậy?”

Quân Vô Tướng không thèm quan tâm đ ến Kim Vĩnh Lợi nữa mà dẫn Ngô Bình đi vào một căn phòng nhỏ. Quân Vô Tướng lúc này chắp tay, nói: “Xin đại tông sư cứu mạng tôi!”

Nói rồi, vị cao thủ Giang Tả này đột ngột quỳ xuống trước mặt Ngô Bình.

Ngô Bình không khỏi ngạc nhiên nhưng lại không dìu Quân Vô Tướng dậy. Đầu gối của người đàn ông quý hơn cả vàng. Giờ Quân Vô Tướng quỳ trước mặt anh chứng tỏ điều ông ấy cần nhờ không hề đơn giản.

Anh khẽ cau mày nói: “Ông cứ nói tôi nghe tình hình trước đã. Nếu tôi giúp được chắc chắn sẽ giúp. Còn nếu tôi không giúp được thì chẳng phải ông quỳ như vậy cũng vô nghĩa sao?”

Quân Vô Tướng đáp: “Đại tông sư y thuật vô song, chắc chắn sẽ có cách!”

Sau đó, Quân Vô Tướng thuật lại tình hình cho Ngô Bình. Hoá ra, mười mấy năm trước Quân Vô Tướng gặp một cô gái trẻ. Khi đó Quân Vô Tướng đã hơn bảy mươi tuổi. Thế nhưng hai người họ lại yêu thương lẫn nhau nên Quân Vô Tướng quyết định quy ẩn giang hồ để sống bên cô gái này.

Hai người họ sống nơi núi rừng, có với nhau một đứa con trai và một đứa con gái. Con cái họ ngoan ngoãn tài giỏi, vợ chồng hoà thuận nên cuộc sống cứ như trong mơ vậy.

Có lẽ Quân Vô Tướng khi đó đã sống hạnh phúc và từ bỏ chấp niệm trước kia nên ba năm trước, gặp cơ duyên đột phá lên cảnh giới Tiên, trở thành Võ Vương như hiện tại. Vốn đây là chuyện tốt, nhưng không lâu trước đây đột nhiên có một kẻ tự xưng là Chúa tể thời gian đến tìm ông ấy, yêu cầu ông ấy gia nhập tổ chức của hắn.

Quân Vô Tướng lúc này không muốn vướng bận chuyện giang hồ nữa nên đương nhiên đã từ chối. Nhưng kẻ đó vẫn chưa chịu bỏ cuộc, thường xuyên xuất hiện quấy rầy cuộc sống của ông ấy. Sau cùng, một năm trước, kẻ này đã ra tay với Quân Tiểu Phàm – con trai Quân Vô Tướng để ép ông ấy gia nhập tổ chức của mình.

Quân Vô Tướng vẫn chưa trả lời kẻ kia. Ông ấy nghĩ mọi cách để cứu con trai mình nhưng đều không thành công. Hiện giờ đã sắp một năm trôi qua, Quân Tiểu Phàm cứ thế này thì sẽ phải chết! Hơn nữa sẽ chết trong đau đớn.

Ngô Bình nghe xong liền hỏi: “Ông có đưa Quân Tiểu Phàm tới không?”

Quân Vô Tướng vội đáp: “Nó đang ở trên xe”.

Ngô Bình: “Để tôi gặp cậu bé”.

Quân Vô Tướng bảo thuộc hạ dẫn con mình tới chỗ Ngô Bình. Cậu bé Quân Tiểu Phàm chừng mười hai mười ba tuổi, mặt trắng bệch, nhăn nhó vì đau đớn. Có điều cậu bé rất kiên cường, cắn răng chịu đựng không kêu một lời.

Ngô Bình cười nói: “Tiểu Phàm, chú là bác sĩ, nói cho chú biết cháu đau chỗ nào nhé”.

Cậu bé này còn nhỏ nhưng cực kỳ hiểu lễ nghĩa, cúi người chào Ngô Bình rồi nói: “Cháu chào chú. Cứ bốn tiếng đồng hồ là bụng cháu đau lắm, cứ như đứt từng khúc ruột vậy”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi