THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1704

Cô gái này chính là một trong số những hoa khôi trường cấp ba của anh năm xưa – Liễu Khinh Mi. Nhan sắc của cô ấy mặc dù không bằng Đường Tử Di và Lý Mai nhưng vẫn phải xếp vào hàng đại mỹ nhân.

Liễu Khinh My nghe có người gọi tên mình thì bần thần một lát, sau đó ánh mắt cô dừng lại ở chỗ Ngô Bình. Hai người họ nhìn thấy nhau, Liễu Khinh Mi suy nghĩ một lát rồi kinh ngạc hỏi: “Cậu là Ngô Bình phải không?”

Ngô Bình đứng dậy đi về phía cô ấy, nói: “Người đẹp, không ngờ cậu vẫn nhớ tôi”.

Liễu Khinh My cười đáp: “Giờ cậu là ông chủ lớn rồi. Lần trước Thôi Hưng Khải còn nói với tôi công trình cậu ấy nhận đều là do cậu giới thiệu”.

Ngô Bình: “Ông chủ lớn gì chứ, tôi chỉ là một bác sĩ thôi. Tôi đang thực tập ở bệnh viện”.

Sự hào hứng trong mắt Liễu Khinh Mi đã bớt đi phần nào. Cô ấy hỏi: “Vậy cậu làm cách nào giới thiệu công trình cho Thôi Hưng Khải vậy?”

Ngô Bình cười đáp: “Tôi trùng hợp quen biết ông chủ công ty đó, hai bên đều có hợp tác với nhau nên mới đàm phán thành công”.

Liễu Khinh Mi ừm một tiếng, ánh mắt vẫn len lỏi trong đám đông tìm kiếm gì đó. Cô gái này giờ có vẻ đã không còn hứng thú với Ngô Bình.

Ngô Bình cười hỏi: “Cậu đang tìm ai sao?”

Liễu Khinh My gật đầu đáp: “Tôi đang đợi học trưởng Trương”.

Ngô Bình hỏi: “Học trưởng Trương nào nhỉ?”

Liễu Khinh My không khỏi đảo mắt chán chường đáp: “Có thể được chúng ta gọi là học trưởng, đương nhiên chỉ có Trương Quảng Thái”.

Ngô Bình đã nhớ ra người này. Ở trường họ năm xưa, Trương Quảng Thái này nổi tiếng nhất. Hiện giờ anh ta đang là người điều hành quỹ Thiên Thuận, gia sản lên tới hơn ba mươi tỷ tệ. Đàn anh này còn được ghi tên trong lịch sử của trường.

Ngô Bình: “Hoá ra là đàn anh Trương Quảng Thái. Anh ấy quả thực rất nổi tiếng”.

Liễu Khinh My: “Ngô Bình, hẹn ngày khác chúng ta nói chuyện tiếp nhé”.

Ngô Bình rất biết ý nên đáp: “Vậy không làm phiền người đẹp nữa, tôi sang bên kia ngồi nhé”.

Ngô Bình vừa ngồi xuống không lâu thì một người đàn ông chừng ba tư ba lăm tuổi đi tới. Có hai người một nam một nữ đi theo anh ta.

Người đàn ông này rất phong độ, mắt cũng rất sáng.

Liễu Khinh Mi vội vã đứng dậy, yểu điệu nói: “Học trưởng! Người ta đợi anh cả nửa ngày rồi đó!”

Ngô Bình trước đó chưa từng gặp Trương Quảng Thái nên cũng không đi tới chào hỏi.

Trương Quảng Thái ngồi xuống đối diện Liễu Khinh Mi. Ánh mắt ánh ta nhìn Liễu Khinh Mi chòng chọc không hề kiêng dè, như thể đang muốn lột quần áo cô ấy xuống vậy.

Liễu Khinh Mi vừa xấu hổ vừa lo lắng, nói: “Ánh mắt của học trưởng mãnh liệt quá, người ta ngại đó”.

Trương Quảng Thái khẽ mỉm cười đáp: “Khinh Mi, hôm nay anh tới đây để gặp một nhân vật quan trọng. Lát em đi cùng anh nhé?”

Liễu Khinh Mi sáng mắt lên hỏi: “Học trưởng, là nhân vật tiếng tăm nào vậy?”

Trương Quảng Thái cười đáp: “Là hoàng đế của nửa cái Hải Thành này, người có quyền hô phong hoán vũ ở đây – Hoàng Thiên Bá”.

Liễu Khinh Mi nói như reo lên: “Em từng nghe danh ông ấy. Nghe nói ở Hải Thành ngoài Tiêu Thiên Kỳ thì không còn ai dám đắc tội với ông ấy”.

Trương Quảng Thái: “Nói như vậy cũng đúng”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi