THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1708

Ngô Bình hỏi cô ấy: “Cậu còn nhớ tôi làm nghề gì không?”

Liễu Khinh Mi ngẩn ra nói: “Bác sĩ thực tập”.

Ngô Bình: “Đúng, vì thế tôi có thể chữa được bệnh cho em trai cậu. Cậu không cần nhờ vả Trương Quảng Thái nữa, nhờ tôi đây này”.

Liễu Khinh Mi tức giận nhìn anh: “Cậu đùa tôi à?”, rõ ràng cô ấy không tin lời Ngô Bình.

Ngô Bình: “Không tin thì thôi”, nói rồi, anh quay đi luôn.

Liễu Khinh Mi thoáng do dự rồi cắn răng, sau đó quỳ trước mặt Ngô Bình.

“Ngô Bình, xin cậu hãy giúp tôi! Tôi sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp cậu!”

Thấy thế, Ngô Bình bắt đầu lúng túng, anh thở dài rồi đưa một tấm danh thiếp cho cô ấy: “Cậu hãy dẫn em trai đến gặp tôi, tôi sẽ chữa bệnh cho cậu ấy”.

Liễu Khinh Mi đắn đo, lẽ nào Ngô Bình có thể chữa khỏi bệnh cho em trai cô ấy ư?

Liễu Khinh Mi nhận lấy tấm danh thiếp rồi nói với Ngô Bình: “Tôi tin cậu”.

Ngô Bình mỉm cười: “Tin là đúng!”

Sau đó đã đến giờ bắt đầu đấu giá, Ngô Bình và Quân Vô Tướng di chuyển lên tầng ba.

Trương Quảng Thái bước tới hỏi Liễu Khinh Mi: “Sao rồi?”

Liễu Khinh Mi: “Cậu ấy đưa cho em danh thiếp”.

Trương Quảng Thái cười nói: “Tốt, kiểu gì cậu ta cũng gọi cho em. Nhớ là cậu ta muốn gì, em cũng phải làm theo. Đi đi, chúng ta lên tầng ba”.

Liễu Khinh Mi: “Trên ấy có gì?”

“Đấu giá”, dứt lời, Trương Quảng Thái đi luôn.

Ở trên tầng này có rất íTrương Quảng Thái người, cùng lắm chỉ khoảng một trăm.

Trên sân khấu hình tròn sáng choang, người dẫn chương trình đã vào vị trí. Mọi người cũng ngồi xuống ghế để chờ buổi đấu giá diễn ra.

Tất cả những ai tham gia đấu giá đều cầm một cái bảng có số, bảng của Ngô Bình là số 3.

Trương Quảng Thái và Liễu Khinh Mi ngồi xuống chỗ cách Ngô Bình không xa, để tiện quan sát anh.

Trương Quảng Thái nhỏ giọng nói: “Tôi không thể hiệu tại sao cậu ta mới khoảng 23 tuổi thôi mà đã mạnh đến vậy”.

Người đàn ông trung niên ngồi cạnh Trương Quảng Thái liếc nhìn anh ta rồi nói: “Xem ra cậu không phải người tu hành”.

Trương Quảng Thái cũng đáp lại: “Ông biết cậu ta à?”

Người đàn ông: “Chưa gặp bao giờ, nhưng tôi có thể nhìn ra tu vi của cậu ấy”’.

Trương Quảng Thái nổi hứng hỏi: “Cậu ta có tu vi thế nào?”

Người đàn ông: “Thần ý cao thâm, khí thế như rồng, hình thần kỳ diệu, ít cũng phải cấp Võ Vương rồi”.

Trương Quảng Thái đã từng nghe đến cấp cảnh giới này nên biết nó mạnh thế nào, anh ta không ngờ Ngô Bình lại mạnh đến thế.

Người dẫn chương trình đã tuyên bố buổi đấu giá bắt đầu. Món đầu tiên là một thanh đao đời Đường được giữ gìn rất tốt, vỏ đao có màu xanh nhạt, chuôi đao nạm thạch anh.

Thanh đao này trông rất đẹp nên đã có người giơ bảng ngay, giá khởi điểm là 10 triệu, mỗi lần tăng giá ít nhất một triệu.

 

Quá trình đấu giá diễn ra rất nhanh, bảng được giơ lên liên tục.

“15 triệu”.

“17 triệu”.

Khi giá chạm đến mốc 20 triệu thì Ngô Bình mới tham gia.

“Số 3 trả 21 triệu. 21 triệu lần thứ nhất, 21 triệu lần thứ hai… số 13 trả 23 triệu…”

Cứ thế giá vẫn được đẩy tiếp lên, cuối cùng Ngô Bình đã mua được nó với giá 34 triệu.

Phiên đấu giá thứ nhất kết thúc, ngay sau đó đã có người đưa thanh đao cho Ngô Bình.

Nãy ngồi cách thanh đao hơi xa nên Ngô Bình không nhìn rõ, giờ nhìn nó ở phạm vi gần thì anh mới thấy nó rất đẹp, thạch anh trên chuôi đao thực chất là đá phong hồn.

Đá phong hồn có thể phong ấn linh hồn, đồng thời truyền sức mạnh linh hồn lên binh khí. Vào đời Đường, chỉ có quốc sư mới có tư cách sở hữu món pháp khí này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi