THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1713

Lam Nguyệt gật đầu: “Có, thuộc kiểu như hh, là một đại ca xã hội đen ở Hải Thành. Tôi vẫn đang điều tra ông ta, nhưng tiếc là chưa nắm được bằng chứng”.

Ngô Bình gật đầu: “Tiêu Thiên Kỳ này kinh doanh ngân hàng ngầm, mở sòng bạc, cho vay nặng lãi, nói chung làm toàn việc xấu. Tôi đang chuẩn bị gom chứng cứ phạm tội của ông ta”.

Lam Nguyệt: “Nếu anh tìm được bằng chứng thì nhất định tôi sẽ bắt ông ta”.

Ngô Bình cười nói: “Lát tôi sẽ đưa bằng chứng cho cô”.

Buổi trưa, Hoàng Tử Cường đã tới.

“Cậu chủ, tôi lấy được bằng chứng rồi”.

Thì ra, rất lâu trước đó, Hoàng Tử Cường đã cài người nằm vùng cạnh Tiêu Thiên Kỳ, thậm chí có người còn giữ vị trí rất cao, mà Tiêu Thiên Kỳ rất coi trọng.

Ngô Bình gật đầu: “Đưa bằng chứng cho giám sát Lam đi”.

Hoàng Tử Cường gật đầu, sau đó đưa một tập văn kiện cho Lam Nguyệt, bên trong là chi tiết các bằng chứng phạm tội của Tiêu Thiên Kỳ, bất cứ tội trạng nào cũng đủ cho ông ta ngồi tù mọt gông.

Ngô Bình: “Lam Nguyệt, hậu thuẫn của Tiêu Thiên Kỳ mạnh lắm nên cô phải cẩn thận đấy”.

Lam Nguyệt cười khẩy: “Tôi không sợ họ ra tay, chỉ e làm rùa rụt cổ hết thôi”.

Vì phải nhanh chóng xử lý Tiêu Thiên Kỳ nên Lam Nguyệt ra về luôn.

Lam Nguyệt đi rồi, Ngô Bình quay về phòng nghỉ ngơi.

Khi anh tỉnh dậy thì mặt trời đã xuống núi, anh vươn vai một cái, sau đó thấy Ngọc Nô mang nước súc miệng tới, còn Hồng Nhan thì mang một chậu nước sạch vào.

Ngô Bình hỏi: “Có ai tìm tôi không?”

Lâm Lan đáp: “Giáo chủ, có một cô gái tên là Liễu Khinh Mi đã gọi tới, vì giáo chủ đang nghỉ nên chúng tôi không gọi”.

Ngô Bình ừm một tiếng: “Đưa điện thoại đây cho tôi”.

Ngô Bình nhìn thấy có một cuộc gọi nhỡ, anh ấn nút gọi lại.

Điện thoại kết nối, sau đó vang lên giọng nói của liễu Khinh Mi, giọng nói của cô ấy có vẻ rất kích động: “Ngô Bình, cảm ơn cậu! Em trai mình đang hồi phục rất tốt, bác sĩ bảo tế bào ung thư đã thu nhỏ rồi”.

Ngô Bình: “Thế thì tốt, bảo cậu ta duy trì uống thuốc, năm này là khỏi thôi”.

Liễu Khinh Mi: “Ngô Bình, mình không biết phải cảm ơn cậu thế nào nữa”.

Ngô Bình cười nói: “Nếu muốn cảm ơn mình thì đừng kể chuyện liên quan đến mình cho người khác biết”.

Liễu Khinh Mi nói: “Cậu yên tâm, đến em trai mình cũng giấu mà”.

Liễu Khinh Mi muốn mời Ngô Bình đi ăn tối để cảm ơn trực tiếp, nhưng anh đã từ chối, vì bây giờ anh rất bạn, không có thời gian.

Hai người trò chuyện thêm vài câu thì Thần Chiếu gọi cho Ngô Bình, ông ấy nhận lệnh của Ngô Bình là đưa Mộ Dung Kiều đến chùa Đại Thiền.

Ngô Bình ngắt kết nối cuộc gọi với liễu Khinh Mi, sau đó nghe máy của Thần Chiếu.

Thần Chiếu: “Chủ nhân, Mộ Dung Kiều bị chùa Đại Thiền nhốt lại rồi, tôi thử giải cứu nhưng bị một sư tổ của chùa ấy đuổi ra”.

Ngô Bình cau mày: “Chùa Đại Thiền nhốt Mộ Dung Kiều lại ư? Tại sao?”

Thần Chiếu: “Họ bảo cô ấy là ma nên phải cầu siêu cho cô ấy”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi