THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1728

Có một tiên nhân tên là Lý Xán ở tiên giới, vì đắc tội với tiên tướng nên bị đày xuống trần gian chịu tội.

Nhưng điều kỳ lạ là mỗi khi Lý Xán trải qua một kiếp nạn thì thực lực lại khôi phục một phần, vì thế không bao lâu, Lý Xán đã được trở về tiên giới.

Sau này, Lý Xán được tiên đế phong làm đại nguyên soái bình yêu, quyền lực còn cao hơn cả tiên tướng kia.

Nghe xong chuyện Ngô Bình kể, Thần Chiếu hiểu ra ngay: “Ý của chủ nhân là tuy Mộ Dung Kiều sẽ găp nhiều sự cố, nhưng cũng sẽ có thế lực nào đó giúp đỡ cô ấy?”

Ngô Bình: “Đúng vậy, ông tư duy đúng rồi đấy. Những người bị đày xuống nhân gian chịu tội sẽ liên tục gặp nạn cho đến khi diệt trừ được hết ma tâm thì thôi. Ông nhìn Mộ Dung Kiều đi, cô ấy sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng hơi chút là lại khôi phục năng lực nào đó, thế có giống tiên nhân đi đày không?”

Thần Chiếu cười nói: “Vậy là chưa chắc lần này Mộ Dung Kiều đã gặp nguy hiểm, khéo còn thu hoạch được gì đó”.

Ngô Bình: “Đúng thế, cho nên chúng ta đến nhà Âu Dương thôi, xem có sơ múi được gì không”.

Thần Chiếu: “Trước đó, Mộ Dung Kiều cứ đòi đến chùa Đại Thiền, chắc là cố ý để gặp Âu Dương Thánh Hoàng”.

Ngô Bình: “Khả năng này rất lớn, ông biết nhà Âu Dương ở đâu không?”

Thần Chiếu gật đầu: “Có ạ, chúng ta đi thôi”.

Ngô Bình: “Vội gì, để mai đi, chờ tôi khôi phục toàn bộ thực lực đã. Nơi này cách Hà Đông không xa, chúng ta đên gặp Lý Long Thần”.

Lý Long Thần là đại đệ tử của Dương Mộ Bạch, từ đây đến nhà ông ấy chưa tới 200 cây số.

Lý Long Thần là đại gia ở Hà Đông, một nhân vật tầm cỡ ở khu vực, mảng kinh doanh của ông ấy ở phía Bắc nổi tiếng gần xa, bạn bè nhiều không đếm hết.

Tầm ba giờ chiều, Lý Long Thần đang chuyên tâm luyện công trong phủ Tử Long. Từ khi Ngô Bình giúp ông ấy luyện hình lên hậu kỳ, ngày nào ông ấy cũng luyện công, chẳng mấy là tới cảnh giới Đan Thành của Tiên Thiên rồi.

Đột nhiên có người chạy tới báo: “Thưa tổng tiêu đầu, có hai người tới xin gặp người ạ”.

Lý Long Thần đang luyện công nên bực bội nói: “Bảo tôi đang bận”.

“Long Thần, đến sư thúc cũng không gặp, oai quá nhỉ!”, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Lý Long Thần dừng hình rồi mừng rỡ nói: “Sư thúc! Sao người lại đến đây?”

Ngô Bình hừ một tiếng: “Sao kêu đang bận, không gặp tôi được?”

Lý Long Thần vội quỳ xuống nói: “Xin sư thúc bớt giận, đệ tử không biết người tới. Nếu biết thì đã chờ sẵn ngoài cổng rồi ạ”.

Ngô Bình xua tay: “Đứng dậy đi, suốt ngày quỳ với lạy”.

Lý Long Thần mỉm cười đứng dậy rồi nói: “Sư thúc, sao người lại có thời gian đến đây? Hay có chuyện gì ở Hà Đông ạ?”

Ngô Bình: “Phải có chuyện mới được đến à?”

Lý Long Thần cười trừ: “Không không, người đến lúc nào cũng được, đệ tử luôn chào đón”.

Ngô Bình: “Thật ra thì ông nói đúng một nửa, tôi đang có việc ở chùa Đại Thiền, thấy nhà ông ở gần nên đến xem ông thế nào. Ừm, được đấy, Sinh Niệm rồi, nhưng thần niệm vẫn hơi yếu”.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi