THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1737

Đường Băng Vân đã nói cho anh biết vị trí hiện tại của Đường Môn. Phân bộ của Đường Môn ở Địa Tiên Giới nằm trên một khu đồi núi, khu vực đó được gọi là Vạn Long lĩnh, trùng độc rất nhiều, không ít tu sĩ bất cẩn bỏ mạng ở đó.

Đường Thái Khang chọn vị trí ở nơi đó cũng vì bất đắc dĩ, bất cứ nơi nào khá ổn ở Địa Tiên Giới cũng bị người ta chiếm cứ mất, tất nhiên ông ấy không thể tranh giành, chỉ có thể tìm một nơi không ai ngó ngàng để dung thân rồi từ từ tìm đường phát triển.

Thần Chiếu biết vị trí của Vạn Long lĩnh, ông ấy đi trước dẫn đường, Ngô Bình theo sau.

Vừa đi, Ngô Bình vừa quan sát địa hình xung quanh. Anh phát hiện ra, phong cảnh tự nhiên của Địa Tiên Giới này khá giống bên ngoài; khác biệt ở chỗ thảm thực vật nơi này rậm rạp hơn, cây cối cao hơn, cỏ cũng xanh hơn.

Ngoài ra, Địa Tiên Giới có tồn tại một thứ linh khí nhàn nhạt, linh khí ở nồng độ này đã đủ cho đa số tu sĩ tu luyện rồi. Phải biết rằng, muốn tìm được chút xíu linh khí nào ở bên ngoài cũng khó khăn.

Đi được một đoạn, hai người ngồi xuống nghỉ ngơi. Lúc này xung quanh họ là một bờ sông, trên mặt đất có không ít đá tảng, họ bèn ngồi xuống một mỏm đá, ăn chút gì đó.

Ăn xong, Ngô Bình thử tu luyện cách hít thở. Anh mừng rỡ phát hiện ra, ở Địa Tiên Giới, anh có thể cảm nhận năng lượng cao cấp nhiều hơn bên ngoài rất nhiều.

Vả lại, số năng lượng này rõ rệt hơn nhiều, khi hấp thụ cũng nhanh hơn.

“Chẳng trách cao thủ ở Địa Tiên Giới nhiều như vậy, môi trường ở nơi này tốt hơn bên ngoài nhiều”, anh lầm bầm.

Thần Chiếu cười: “Chủ nhân, thực ra một số thế lực đỉnh cao trong Địa Tiên Giới sẽ đưa con cái của họ ra bên ngoài tu hành từ khi chúng còn rất nhỏ”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Ra bên ngoài? Tại sao không ở Địa Tiên Giới?”

Thần Chiếu đáp: “Linh khí bên ngoài cực ít, việc tu luyện khó khăn; nếu tu luyện trong hoàn cảnh như thế, cơ thể sẽ càng thêm nhạy cảm với linh khí và các loại tiên lực. Đợi khi chúng tu luyện thành nhân tiên rồi sẽ quay về Địa Tiên Giới. Nếu tư chất không tồi, chúng có thể học một biết mười, nhanh chóng trở thành cao thủ”.

Đây là lần đầu Ngô Bình nghe nói có chuyện như vậy: “Nói như thế, thực chất bên ngoài có rất nhiều thế hệ sau của tiên?”

Thần Chiếu: “Đúng vậy, có rất nhiều! Nhưng thông thường họ đều che giấu thân phận, hơn nữa còn có cao thủ bên cạnh bảo vệ”.

Lúc hai người họ đang trò chuyện thì phía đằng xa bỗng có hai bóng người từ trên trời đáp xuống.

Ngô Bình vừa nhìn thì biết ngay tu vi của hai người đó không tồi, một người lớn tuổi là Địa Tiên cấp ba, người kia có tu vi Nhân Tiên giống anh.

Tên Địa Tiên râu bạc phơ, mặc bộ đồ vừa đen vừa cháy cứ như mới bị lửa thiêu xong. Lúc này ông ta lo lắng nhìn thanh niên đi cùng mình và nói: “Mau rửa mặt rồi chạy thôi!”

Người thanh niên tầm hai mấy tuổi, cũng rất thê thảm, quần áo rách rưới, đầu tóc cháy đen, anh ta quỳ xuống đất một cái “thịch”, nói: “Sư phụ, con có lỗi với thầy”.

Người đàn ông lớn tuổi phất tay: “Mau đi, mau đi đi!”

Người thanh niên khấu đầu ba cái rồi quay đầu bỏ chạy. Anh ta không phải Địa Tiên, không thể bay trong thời gian dài, có điều tốc độ chạy không hề chậm, thoáng chốc đã biến mất trong đám đông.

Người đàn ông lớn tuổi thấy thanh niên đó đã đi xa rồi thì mới thở phào, quay đầu nhìn sang Thần Chiếu.

Thần Chiếu nhắm mắt, dường như không nhìn thấy gì. Ngô Bình cũng vậy, anh ngoảnh mặt đi, lặng lẽ ăn trái cây do Lam Nguyệt tặng.

Người đàn ông lớn tuổi nhìn một lúc rồi đột nhiên tiến tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi