THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1765

Ngô Bình hỏi: “Người đứng sau ông là ai?”

Đường Không mấp máy môi nhưng không phát ra tiếng, đầu nghiêng sang một bên rồi nghẹt thở chết.

Ngô Bình cũng không quan tâm, Đường Không không nói thì vẫn còn người nhảy ra. Đường Không này mới chỉ là bắt đầu.

Bước qua thi thể của Đường Không, hai người tiếp tục tiến về phía trước. Khi đi qua con ngõ thứ hai, có thêm một người xuất hiện trước mặt họ.

Người này ngoài hai mươi, không cao, hai tay đều cầm một con dao găm sắc bén.

Đường Băng Vân lạnh lùng cất tiếng: “Hoàng Phủ Cực!”

Hoàng Phủ Cực nói nhẹ tênh: “Đường Băng Vân, đã lâu không gặp. Bây giờ hai người có hai sự lựa chọn. Một là cùng tôi đi gặp vài người, hai là tôi sẽ giết hai người”.

Đường Băng Vân đáp: “Chuyện của Đường Môn đến lượt nhà Hoàng Phủ can thiệp từ bao giờ vậy?”

Hoàng Phủ Cực bảo: “Tôi chỉ làm việc theo mệnh lệnh”.

Ngô Bình vẫn không dừng bước, đi thẳng về phía Hoàng Phủ Cực.

Hoàng Phủ Cực sa sầm mặt: “Nhóc con, nếu còn không dừng lại thì sẽ mất mạng đấy!”

Ngô Bình đáp: “Dựa vào anh thì không giết chết được tôi”.

“Ầm!”

Hoàng Phủ Cực giẫm hai chân xuống đất rồi lao về phía Ngô Bình như một quả đạn pháo. Hắn sở hữu một tuyệt kỹ võ học tên là Tuyệt Mệnh Đại Thiết Cát. Có biết bao người đã chết dưới tuyệt kỹ này của hắn! Ngay cả Địa Tiên cảnh giới một chịu còn mất mạng khi chịu phải đòn này!

Nhưng hắn đã đánh giá thấp Ngô Bình rồi. Ngay khi hắn bước vào phạm vi một mét quanh Ngô Bình, tốc độ đột nhiên chậm lại. Hoá ra, hắn đã rơi vào Thần Quỷ Trường Vực của Ngô Bình. Trong Trường Vực, hắn như một con cừu chờ bị giết!

“Rầm!”

Ngô Bình vung nắm đấm ra. Hoàng Phủ Cực không kịp tránh đòn, đầu bị đấm dẹt, ngã nhào xuống đất, máu chảy ròng ròng từ thất khiếu rồi chết!

Giết xong Hoàng Phủ Cực, Ngô Bình cao giọng nói: “Từng người một tự tìm đường chết, để tôi xem các người sẽ chết bao nhiêu mạng!”

Ra khỏi con ngõ, nghênh tiếp họ là một người quen, cao thủ số một của Thiên Sát – Long Cương!

Ánh mắt Long Cương ngập tràn sát khí, trạng thái khác hẳn ngày hôm đó. Bởi vì lần trước là thi đấu, còn lần này là giết người!”

“Thì ra anh cũng là người của bọn họ!”, Ngô Bình nhìn Long Cương chằm chằm: “Tôi cho anh một cơ hội, bỏ tối theo sáng, đứng về phía tôi”.

Long Cương phun nước bọt, lạnh lùng bảo: “Tôi chỉ đứng về phe kẻ mạnh. Cậu, quá yếu!”

Ngô Bình đáp trả: “Thế à? E là anh mù rồi”.

Long Cương nói: “Lần trước chúng ta ngoài mặt là hoà nhau, nhưng thực chất tôi vẫn chưa dùng hết sức. Nếu tôi thi triển tuyệt chiêu của mình thì cậu chết chắc”.

Ngô Bình trả lời: “Thiên Sát hiếm khi có được một cao thủ như anh, giết thì thật đáng tiếc. Thế này đi, chúng ta cược với nhau. Nếu tôi đánh bại anh trong vòng ba chiêu, anh phải theo phe tôi”.

Long Cương liếc Ngô Bình: “Đánh bại tôi trong ba chiêu? Cậu đang nằm mơ à?”

Dứt lời, khí tức của anh ta đã cuồn cuộn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi