THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1781

Ngô Bình gật đầu đáp: “Viên Tâm, lần này tôi tới là để tham gia cuộc đấu võ với hoà thượng Đông Doanh”.

Viên Tâm này đột nhiên hiểu ra mọi chuyện. Ngô Bình mạnh như vậy, lại còn gia nhập La Hán Đường đúng lúc này. Đây chắc chắn là ý của sư tổ Quảng Tuệ.

Ông ấy lập tức đáp: “Sư điệt đã rõ!”

Ngô Bình: “Có điều, trước khi tôi tham gia cuộc tỷ võ, hãy gọi hết đám đồ đệ của Viên Thâm ra đây. Tôi muốn xem xem mấy kẻ đó có ra thể thống gì hay không!”

Ngô Bình không có ý định dừng tay với Viên Thâm. Nhân cơ hội này, anh sẽ cho ông ta một bài học nhớ đời!

Đại sư Viên Tâm có chút khó xử, nói: “Sư thúc, hiện nay là lúc nhà chùa cần đồng tâm hợp lực. Ân oán cá nhân của sư thúc có thể để sau giải quyết không?”

Ngô Bình: “Được thôi, tôi quay về trước. Khi nào các ông bảo tôi tới thì tôi sẽ tới giải quyết”.

Đại sư Tông Huy vội vã nói: “Sư thúc muốn giải quyết bây giờ thì giải quyết luôn đi”, nói rồi nhìn về phía Viên Thâm.

Viên Thâm giận dữ gằn giọng: “Tông Huy, chuyện của tôi đến lượt ông quản sao?”

Lúc này, có một giọng nói vang lên: “Không phải Tông Huy muốn quản mà là tôi muốn quản!”

Viên Hối đi vào, ông ấy chắp tay chào Ngô Bình rồi cười nói: “Tham kiến sư thúc”.

Ngô Bình gật đầu, anh biết hôm nay chùa Đại Thiền sẽ phải cho anh một câu trả lời thoả đáng.

Viên Thâm vừa kinh ngạc vừa giận dữ. Mặc dù Viên Hối vừa ra khỏi động Vạn Phật, nhưng ở chùa Đại Thiền vai vế của ông ấy cao hơn Viên Thâm nhiều! Bởi đúng ra thì Viên Hối chính là đồ tôn của sư tổ Quảng Tuệ!

“Sư huynh Viên Hối, cứ phải làm như vậy sao?”, Viên Thâm nói lớn, mặt phừng phừng lửa giận.

Viên Hối bình thản đáp: “Viên Thâm, tôi chuyển lời của sư tổ Quảng Tuệ. Từ hôm nay trở đi, cậu không còn là trưởng lão của La Hán Đường. Ngày mai phải tới động Tư Quá suy nghĩ về lỗi lầm của mình trong vòng một năm. Không có lệnh của sư tổ thì không được ra khỏi động nửa bước!”

Viên Thâm kinh ngạc: “Các người…”

Viên Hối mặt sa sầm lại: “Viên Thâm, cậu tự đi hay phải để tôi đưa cậu tới đó?”

Viên Thâm giậm mạnh chân rồi hậm hực đi ra khỏi La Hán Đường. Lúc đi ngang qua, ông ta còn trừng mắt nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình cau mày nhưng cũng không cản đường ông ta rời khỏi đó.

Sau đó, mấy đệ tử chốn trần tục của Viên Thâm bị gọi đến. Viên Hối lệnh cho người đưa mấy người này đến Giới Luật Đường, mỗi người phạt năm mươi gậy.

Gậy làm bằng gang cứng, nặng ba mươi sáu cân. Nhận một gậy đó cũng đủ để gãy xương! Sau khi bị phạt năm mươi gậy thì chắc chắn cũng bị thương rất nặng.

Viên Thâm và đồ đệ của ông ta đều đã bị trừng phạt, Ngô Bình cũng đã nguôi giận. Anh cười nói: “La Hán Đường này ngoài tôi là võ tăng ra thì võ tăng còn lại là ai vậy?”

Viên Hối đáp: “Sư thúc, người tham gia trận giao hữu không được quá ba mươi tuổi. Cho nên, trong La Hán Đường này ngoài sư thúc ra thì không còn ai phù hợp để tham gia nữa”.

“Tuổi không quá ba mươi sao?”, Ngô Bình gật đầu nói tiếp: “Mọi người chọn đại một người tuổi tác phù hợp để tham gia cùng tôi là được”.

Viên Hối nhìn quanh, sau đó chỉ vào một hoà thượng chừng hai mươi tuổi rồi nói: “Cậu qua đây”.

Hoà thượng trẻ tuổi vội vã bước tới. Đến trước mặt hai người họ, hoà thượng này cung kính chào: “Tham kiến hai vị sư tổ”.

Viên Hối: “Cậu tên là gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi