THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1799

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Bây giờ, người đầu tiên mà chúng ta cần phải bắt là Lâm Vĩnh Lượng – con trai và cháu trai Lâm Thiếu Dũng của Lâm Tổ, Thanh Môn”.

Anh vẫy tay một cái, hồng nhan tri kỉ lập tức anh thu thập tư liệu và bằng chứng từ khắp mọi nơi.

Lam Nguyệt cầm lên xem, tức khắc nhíu mày, ánh mắt đầy tia tức giận: “Không ngờ tên Lâm Thiếu Dũng này lại làm nhiều chuyện xấu xa đến thế”.

Lâm Thiếu Dũng là cháu trai duy nhất của Lâm Lãnh Thiền, năm nay hai mươi tuổi, mặc dù không còn nhỏ nữa nhưng vẫn đang học lớp mười một vì thành tích quá tệ, lại đổi trường thường xuyên nên gã liên tục ở lại lớp.

Năm mười hai tuổi, Lâm Thiếu Dũng dắt theo mấy đàn em, lừa một nữ sinh cùng trường về nhà rồi xâm hại nhiều lần.

Sau khi nữ sinh đó chạy được về nhà đã kể lại sự việc với bố mẹ. Bố mẹ nữ sinh đó cũng là gia đình khá giả trong vùng, lúc đó cũng có báo án, nhưng trên đường đi báo án, gia đình ba người họ gặp tai nạn và tử vong toàn bộ. Hung thủ chính là cha của Lâm Thiếu Dũng – Lâm Vĩnh Lượng, chính lão đã sai người diệt khẩu.

Năm Lâm Thiếu Dũng mười lăm tuổi, vì tranh giành bạn gái với mấy nam sinh cùng trường mà thằng ranh này đã lừa hai người trong số họ ra khỏi trường rồi thả chó dữ do mình nuôi ra cắn. Hai nam sinh đó bị cắn chết tại chỗ, tử trạng rất thê thảm. Sau đó, người nhà của hai nam sinh bị uy hiếp nên không dám báo cảnh sát, họ bị ép nhận tiền bồi thường.

Năm Lâm Thiếu Dũng mười sáu tuổi đã nảy sinh mâu thuẫn với một cậu ấm ở Hải Thành, gã đã dắt theo đàn em xông vào nhà đối phương, làm nhục mẹ cậu ấm đó ngay trước mặt cậu ta, sau đó dùng súng ép cậu ấm đó và mẹ ruột của mình quan hệ.

Sau khi sự việc xảy ra, mẹ của cậu ấm đó tự sát, còn cậu ấm đó thì bị phát bệnh điên, tan nhà nát cửa.

Sau đó, Lâm Thiếu Dũng bị cấm túc nửa năm, không thể gây ra thêm chuyện thị phi gì nữa. Nhưng sau khi tròn mười chín, gã lại giết chết bốn người, làm bảy người bị thương nặng, năm người bị thương nhẹ.

Một nửa những chuyện mà Lâm Vĩnh Lượng làm đều là vì con trai Lâm Thiếu Dũng của mình. Nhưng có lúc lão cũng là người không nói lý lẽ. Chẳng hạn một lần nọ, có thương nhân cãi lại lão mấy câu, ngày hôm sau thương nhân giàu có đó lên cơn điên loạn, giết chết vợ và bố mẹ ruột của mình xong mới trở lại bình thường.

Ngô Bình: “Bắt Lâm Vĩnh Lượng trước, tôi có cách khiến lão ngoan ngoãn khai ra tội lỗi. Sau đó mới bắt con trai lão, hai cha con nhà này quá xấu xa, không thể tha được”.

Lam Nguyệt lấy ra một cái túi rồi đưa cho Ngô Bình: “Mặc vào đi”.

Anh mở ra xem thì thấy là một bộ đồ cảnh sát, bèn cười: “Tôi còn phải mặc nó sao?”

Lam Nguyệt nói: “Anh đi phá án với tôi thì nhất định phải có thân phận hợp pháp”.

Ngô Bình đành thay đồ, nhưng phải nói là sau khi anh mặc đồ cảnh sát vào thì liền toát lên khí chất rất đặc biệt, Lam Nguyệt nhìn đến ngây người ra.

Anh liếc nhìn qua vai mình thì thấy mình chỉ là một lính quèn.

Lam Nguyệt: “Xuất phát thôi!”

Cô ấy lái chiếc xe nội địa, chở Ngô Bình đến nhà Lâm Vĩnh Lượng.

Lâm Vĩnh Lượng và Lâm Thiếu Dũng đều ở trong một căn biệt thự ở Hải Thành, Lam Nguyệt chuẩn bị tóm gọn cả hai cha con xấu xa này.

Hai người đến trước biệt thự nhấn chuông, một người trông như quản gia bước ra, nhìn thấy hai người họ mặc cảnh phục thì tỏ vẻ khinh miệt.

“Mấy người có chuyện gì? Không biết đây là nhà họ Lâm sao? Sao lại dám đến làm phiền ông chủ nhà tôi”. Lão vừa ra là cằn nhằn nguyên một tràng.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi