THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1809

Ngô Bình theo sát phía sau, đi xuống một cầu thang, bước vào một mật thất có diện tích khoảng hai trăm mét vuông. Xung quanh là những bức tường làm bằng thép tấm dày, khiến nơi này rộng mênh mông.

Tiến vào mật thất, Ngô Bình vừa ngó quanh quất vừa hỏi: “Anh muốn cho tôi xem chứng cứ như thế này đấy à?”

Đoàn Long đi đến trước một vách tường, dùng tay ấn một cái. Tiếng cót két vang lên, cánh cửa phía sau Ngô Bình tự động đóng lại.

Anh ta lãnh đạm nói: “Một khi cánh cửa này đóng lại, ít nhất ba giờ sau mới tự động mở ra”.

Ngô Bình híp mắt: “Đoàn Long, anh muốn thế nào đây?”

Đoàn Long xoay người lại, nhẹ nhàng bảo: “Xem ra Đoàn Thuần nói đúng, trên người cậu thật sự có bí mật. Anh rất tò mò, rốt cuộc cậu đã có những cuộc kỳ ngộ gì mà tu vi thăng tiến vượt bậc trong thời gian ngắn như vậy?”

“Anh muốn biết?”, Ngô Bình nhìn anh ta chằm chằm, vẻ cảnh giác.

Đoàn Long cũng nhìn anh chăm chú, khẽ hỏi: “Cậu bằng lòng nói ra chứ?”

Ngô Bình cười khẩy: “Thế thì phải xem anh có bản lĩnh bắt tôi nói hay không!”

Đoàn Long đáp: “Vốn dĩ anh không muốn giết cậu, dù gì thì sau lưng cậu vẫn còn Đường Môn. Nhưng chuyện đã đến nước này, anh đành phải ra tay thôi”.

Ngô Bình hỏi: “Anh cảm thấy anh giết được tôi ư?”

Đoàn Long đáp nhẹ tênh: “Đúng thế. Giết cậu có lẽ còn dễ hơn giết một con thỏ”.

Ngô Bình cau mày. Anh phát hiện có một luồng sức mạnh kỳ lạ và lớn mạnh đang chầm chậm thức tỉnh trong cơ thể Đoàn Long, bèn trầm giọng nói: “Anh không phải Đoàn Long!”

Đoàn Long bảo: “Tất nhiên ta là Đoàn Long. Có điều, ta không chỉ đơn giản là Đoàn Long”.

Gương mặt Ngô Bình ngập tràn vẻ khinh thường: “Còn tưởng lợi hại thế nào, hoá ra chỉ là bị tà ma nhập vào người thôi!”

Đoàn Long cười ha ha: “Tà ma? Ngươi chắc chứ?”

Lòng Ngô Bình trĩu xuống, vì anh phát hiện cơ thể Đoàn Long đang phát sáng. Loại ánh sáng màu xám xanh ấy, khí tức còn kinh khủng hơn tà ma rất nhiều!

“Ta là thần!”, đôi mắt Đoàn Long phun ra ngọn lửa màu xám xanh, khí tức toàn thân vừa khủng khiếp vừa quái dị.

Đứng trước khí tức này, Ngô Bình cảm thấy mình thật bé nhỏ. Anh cau mày hỏi: “Ngươi là thần, nhập vào người Đoàn Long?”

Cảm xúc không hề dao động trên gương mặt Đoàn Long. Đối phương lãnh đạm nói: “Ta là thần Bất Tử. Loài người nhỏ bé kia, dâng hiến mọi thứ của ngươi đi!”

Ngô Bình cười khẩy: “Thần Bất Tử? Tu vi của ngươi cùng lắm chỉ ở mức Chân Quân mà cũng dám tự xưng mình là thần?”

Đoàn Long sải bước ra nhanh như chớp, đấm thẳng về phía Ngô Bình. Tuy đối phương rất nhanh, nhưng quyền ý của Ngô Bình cũng không kém. Anh lập tức giơ hai nắm đấm ra phía trước, tiếp đòn của đối phương.

“Rầm!”

Anh bị đấm bay như một quả bóng bàn, đập mạnh xuống bức tường thép, vang rầm một tiếng.

Dù đã luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công và sở hữu quyền ý như thần, cú va đập này vẫn quá sức chịu đựng, anh cảm thấy cơ thể vô cùng rã rời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi