THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1899

Tại Địa Tiên Giới, đến những người không thể tu luyện cũng có thể sống hơn 100 tuổi, thậm chí có người còn thọ đến 200 tuổi.

Đến cổng, Đường Băng Vân lấy lộ dẫn ra là hai người được vào luôn. Muốn được đi lại tự do trong phạm vi của Thục Sơn thì phải có lộ dẫn của họ.

Vào trong rồi, họ thấy hai bên đường đều là các toà nhà cổ không biết đã tồn tại bao nhiêu năm. Ngoài ra còn có rất nhiều các cửa hàng, gành hàng rong và tiếng rao hàng mà Ngô Bình chỉ nghe thấy khi còn nhỏ.

Ngô Bình cười nói: “Không ngờ Địa Tiên Giới cũng có cuộc sống thế này”.

Đường Băng Vân: “Hầu hết vẫn là người bình thường sống ở đây mà, đâu phải ai cũng có thiên bẩm tu hành đâu”.

Ngô Bình: “Băng Vân, chúng kiếm khách sạn nào để ở đã, song đi nếm thử xem đồ ăn ở đây thế nào”.

Đường Băng Vân gật đầu nói: “Mình cần đi đổi tiền đã”.

Ngô Bình: “Đổi tiền gì?”

Đường Băng Vân cười nói: “Nếu muốn mua đồ ở đây thì phải dùng tiền đồng, tiền vàng hoặc tinh tệ”.

Nói rồi, cô ấy dẫn Ngô Bình đến một cửa hành đổi tiền. Ngô Bình nhìn lên bảng đổi tiền thì thấy một tiền phù có thể đổi được 18 triệu tiền đồng, 100 nghìn tiền vàng và 1000 tinh tệ.

Đương nhiên cũng có thể đổi ngược lại.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đổi 1800 tinh tệ và 20 nghìn tiền vàng.

Đổi tiền xong, anh phát hiện tinh tệ được làm từ tinh thạch, chắc chắn rất hiếm. Còn tiền vàng thì được làm từ hợp kim có hàm lượng vàng cao.

Có tiền rồi, Ngô Bình chỉ muốn đi mua đồ. Anh đi thẳng tới một quầy bán kẹo, đây là loại kẹo chỉ Địa Tiên Giới mới có, nó được làm từ một loại quả nào đó nên rất ngon.

Anh hỏi: “Ông chủ, kẹo này bán thế nào?”

Ông chủ khoảng 30 tuổi, để râu, cười nói: “Cửa hàng tôi có ba loại kẹo, mùi vị cũng khác nhau nên giá cũng khác, 60 tiền đồng một cân”.

Ngô Bình: “Cho tôi mỗi loại một cân”, nói rồi, anh lấy tiền vàng ra trả.

Mua kẹo xong, anh và Đường Băng Vân chia nhau ăn rồi đến chỗ khác. Trong ấn tượng của Ngô Bình thì hàng hoá ở đây khá rẻ, ví dụ khách sạn bình dân chỉ có giá hai đến ba tiền vàng một đêm, còn nhà hàng thì gọi cả sáu, bảy món cũng chỉ hét hai tiền vàng.

Từ đó có thể thấy tiền vàng rất có giá trị.

Sau khi đi khắp nơi rồi mua cả đống đồ linh tinh, Ngô Bình và Đường Băng Vân mới tới một khách sạn bình dân tên là Duyệt Thăng. Khách sạn này cũng khá ổn, có sân riêng, vườn hoa nên thuộc khách sạn cao cấp với giá 30 tiền vàng một đêm.

Làm thủ tục xong, Ngô Bình cầm các đồ ăn vặt rồi vừa đi lên phòng vừa hỏi: “Băng Vân, có phải các tu sĩ của Viêm Long chỉ cần tiến vào cảnh giới Địa Tiên thì đều được vào Địa Tiên Giới à?”

Ngày trước, Triệu Vương Tôn và Đông Phật tiên sinh vừa đột phá xong đã đến đây rồi, ngoài ra Ngô Bình cũng đã gặp không ít tu sĩ Địa Tiên ở đời sống thường ở đây.

Đường Băng Vân: “Đúng là có quy định này, nhưng quy định là vật chết, con người mới là vật sống. Có các tu sĩ Địa Tiên sẽ nương nhờ vào các thế lực lớn như Thiên Long, Tiên Viện, học viện Võ Đạo, mà thành viên của những nơi này sẽ không phải tuân thủ quy định của Địa Tiên Giới”.

Ngô Bình trợn tròn mắt: “Có chuyện đó ư? Có người thuộc Thiên Long của anh luôn hả?’

Đường Băng Vân cười nói: “Giờ anh đã nắm quyền hành lớn trong tay, kiểu gì cũng sẽ có nhiều tu sĩ cảnh giới Địa Tiên đến nhờ vả”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi