THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1910

Đúng là sau đó, sợi xích đã nặng hơn thật, Ngô Bình tiếp tục kéo thì được hơn một mét, một mét rưỡi và cuối cùng là 3 mét. Mọi người xung quanh hoan hô với ánh mắt ngưỡng mộ.

Ngô Bình chưa dừng lại mà vẫn kéo sợi xích tiếp.

Anh đã kéo được hơn 3 mét.

Đệ tử Thục Sơn sáng mắt lên đếm: “Ba mét mốt, ba mét rưỡi, bốn mét!”

Khi Ngô Bình kéo đến bốn mét hai thì anh cảm giác không thể kéo thêm được nữa, cả năm linh khiếu cùng rung lên, Ngô Bình hét to rồi cố kéo lên bốn mét rưỡi.

Đệ tử Thục Sơn chấn động hô: “Tốt, bốn mét rượi, cộng 55 điểm”.

Mọi người đều bùng nổ rồi bàn tán xôn xao.

“Trời ơi! Bốn mét rưỡi, sao khoẻ thế không biết? Vậy là cậu ta mạnh hơn tôi 40 lần à? Khủng khiếp quá!”:

Người khác thở dài nói: “Người này bét cũng phải có thần lực 200 nghìn cân”.

Đúng lúc này, Ngô Bình đột nhiên nghe thấy một giọng nói thân thuộc: “Ngô Bình, đánh đến đây thôi. Con quá nổi bật rồi”.

Ngô Bình giật mình, là sư phụ!

Anh lập tức lùi lại, nói với Trần Hạc Niên: “Anh Trần, đến chiêu thứ hai mươi ba thì thôi vậy, tôi nhận thua”.

Trần Hạc Niên sửng sốt hỏi: “Anh Ngô không thử xem sao à?”

Ngô Bình cười đáp: “Tôi hiểu rõ năng lực của mình nhất, nên sẽ không thử”.

Trần Hạc Niên hơi thất vọng. Thật ra anh ta mong Ngô Bình có thể vượt qua người đứng đầu trong lịch sử thêm một khoảng nữa. Nếu tiếp được chiêu thứ hai mươi ba, Ngô Bình sẽ có giá trị hơn!

Nhưng anh ta lại cười ngay, đứng đầu trong lịch sử, chẳng phải cũng là thiên tài tuyệt thế rồi hay sao? Anh ta bảo: “Anh Ngô, bài kiểm tra thứ ba, anh nhận được bốn mươi điểm thưởng!”

Ngô Bình ôm quyền: “Vất vả rồi”.

Trần Hạc Niên ngoắc tay gọi một đệ tử đến: “Anh Ngô, đây là sư huynh đệ của Vô Tương phong chúng tôi, hãy để anh ấy tham gia cùng cậu trong phần thi phía sau”.

Ngô Bình cảm thấy Trần Hạc Niên nhiệt tình quá mức, nhưng ý tốt khó từ chối, bèn bảo: “Vậy thì cảm ơn anh Trần”.

Đệ tử của Vô Tương phong ấy tên là Chu Liên Kiệt. Anh ta cười bảo: “Anh Ngô, chúng ta đến quảng trường và chờ tin thôi”. Dứt lời, anh ta lấy một tấm thẻ ra, số trên thẻ là ba ba hai.

Sau khi Ngô Bình đi khỏi, Trần Hạc Niên lập tức bảo một sư đệ chủ trì phần kiểm tra sau, còn anh ta bay đến Vô Tương phong.

Vô Tương phong là một trong năm đỉnh núi thuộc năm đỉnh, hai điện, một phủ của Thục Sơn.

Vô Tương phong nằm ở phía Bắc Thục Sơn, tuyết bao phủ đỉnh núi. Trong một cung điện rộng lớn, Trần Hạc Niên vội vã chạy đến, cao giọng gọi: “Ông ơi!”

Trong không khí, một giọng nói trầm ấm vẳng đến: “Niên, sao cháu lại vội vàng như thế?”

Trần Hạc Niên quỳ xuống đất: “Ông nội, trong buổi kiểm tra Nhân Tiên, cháu phát hiện một thiên tài tuyệt thế!”

Một chấm đen xuất hiện trên mặt đất, sau đó lớn dần, tạo thành một cái đĩa tròn màu đen. Có một cái bóng mờ bay lên từ đĩa, hoá thành hình người, sau đó hiện ra một ông lão da dẻ hồng hào, tóc bạc phơ. Người này mặc hạc xưởng, khăn vấn đầu màu trắng, tay trái cầm một chuỗi hạt châu, tay phải vuốt râu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi