THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1912

Đông Phật tiên sinh trả lời: “Hạo Thiên kiếm phủ có số lượng người đông đảo nhất, mà tu vi của phủ chủ lại khó lường, luôn nắm giữ vị trí dẫn đầu Thục Sơn, ngay cả Thanh Vân Phong đứng đầu năm đỉnh cũng phải cam phận dưới quyền”.

Nói đến đây, ông ấy bảo: “Con nhất định sẽ toả sáng ở bảng Nhân Tiên. Đến lúc đó, năm đỉnh, hai điện, một phủ chắc chắn sẽ dốc sức tranh giành con. Ngô Bình, con đã nghĩ đến chuyện gia nhập thế lực nào chưa?”

Ngô Bình đáp: “Sư phụ nói với con chuyện này, chắc hẳn đã nghĩ giúp con rồi phải không ạ?”

Đông Phật tiên sinh nói: “Ta hy vọng con có thể gia nhập Vô Tương phong. Trần Đạo Huyền – phong chủ của Vô Tương phong, có tu vi rất cao. Mấy trăm năm qua, họ bị bốn đỉnh núi còn lại áp chế, nên vẫn luôn nhẫn nhịn, mong muốn nổi dậy trở lại. Nếu con đến đó, muốn tài nguyên họ sẽ cho con tài nguyên, muốn địa vị họ sẽ cho con địa vị”.

Ông ấy tiếp tục: “Về việc ta là sư phụ của con, tạm thời đừng nói với người khác. Nếu không rơi vào tình huống bắt buộc, con cũng chớ gặp mặt Hồng Lăng. Một khi thân phận công khai, hai con sẽ rơi vào thế khó”.

Ngô Bình gật đầu: “Con nhớ rồi, thưa sư phụ”.

Đông Phật tiên sinh bảo: “‘Con cũng không cần thất vọng. Nếu có cơ hội, ta sẽ đưa Hồng Lăng ra ngoài, cùng nhau đi dạo”.

Nói xong, ông ấy mỉm cười nhìn Đường Băng Vân: “Cô bé, hài lòng với hôn sự này chứ?”

Đường Băng Vân đỏ bừng mặt, liếc Ngô Bình một cái.

Đây không phải là nơi thích hợp để trò chuyện. Nói được vài câu, Kiều Bộ Tiên đã rời đi trước.

Ngô Bình và Đường Băng Vân trở về chỗ cũ. Cả hai được Chu Liên Kiệt dẫn đến quảng trường, chờ chia nhóm.

Họ vừa đến quảng trường, Trần Hạc Niên đã xuất hiện. Anh ta cười bảo: “Anh Ngô, có tiện ra đây nói chuyện với tôi một lát không?”

Ngô Bình gật đầu. Cả hai đi đến một khu rừng cách đó không xa. Trần Hạc Niên đi thẳng vào vấn đề: “Anh Ngô, ông nội tôi rất quý trọng tư chất phi thường của anh, muốn nhờ tôi chuyển lời, hỏi anh có muốn đến Vô Tương phong tu luyện hay không?”

Tất nhiên Ngô Bình không thể đồng ý ngay lập tức. Anh cố tình lộ vẻ do dự, đoạn bảo: “Anh Trần, bảng Nhân Tiên còn chưa bắt đầu, tôi nhất thời chưa thể đưa ra quyết định”.

Trần Hạc Niên cười bảo: “Tôi hiểu ý của anh Ngô, anh muốn chọn nơi tốt nhất. Trước khi anh đưa ra quyết định, tôi muốn nói đôi lời”.

Ngừng lại một chút, anh ta nói tiếp: “Trong ba thế lực hàng đầu Địa Tiên Giới, Thục Sơn có thực lực mạnh nhất, nội hàm thâm sâu nhất. Hai thế lực còn lại là Thần Chú Môn và Vạn Ma Tông. Vạn Ma Tông là thế lực ma đạo, chắc hẳn anh Ngô cũng không muốn vào ma đạo nhỉ? Về Thần Chú Môn, Vạn Chú tiên quân là người cực kỳ đa nghi, đã giết một nửa đệ tử của mình. Hơn nữa, trong Thần Chú Môn còn có một lời nguyền không thể phá giải, dẫn đến việc Vạn Chú tiên quân không bảo vệ được chính con trai ruột. Một nơi như vậy, chắc hẳn anh cũng không muốn gia nhập, đúng chứ?”

Nói đến đây, anh ta cười bảo: “Vậy nên Thục Sơn kiếm phái là lựa chọn tốt nhất của anh Ngô. Thục Sơn có năm đỉnh, hai điện, một phủ. Trong đó, kiếm phủ mạnh nhất, nhưng ở đó đã có quá nhiều nhân tài, ví dụ như sư muội Hồng Lăng vừa mới đến, tư chất vượt bậc. Kiếm phủ có mạnh hơn nữa thì tài nguyên cũng có hạn. Nếu anh Ngô đến đó sẽ không nhận được sự hỗ trợ đầy đủ”.

“Hai điện cũng rất mạnh. Song Thanh Liên điện chỉ nhận nữ đệ tử, Trường Sinh điện là một nhóm người cổ hủ nghiên cứu về đan dược và triết lý cơ thể con người, rất vô vị”.

“Cuối cùng là năm đỉnh. Vô Tương phong từng đứng đầu năm đỉnh, tuy mấy năm nay có phần sa sút, nhưng nội hàm vẫn còn. Hiện tại, thứ mà Vô Tương phong thiếu nhất chính là một đệ tử thiên tài như anh Ngô. Nếu anh gia nhập, ông nội tôi bằng lòng trao cho anh thân phận đệ tử ưu tú, và truyền dạy Vô Tương Kiếm của Vô Tương phong cho anh”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi