THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1946

Ngô Bình liền ôm lấy cô, Đường Tử Di vùi đầu vào trong lòng anh ngủ thiếp đi như một đứa trẻ.

Đợi Đường Tử Di ngủ say, Ngô Bình nhẹ nhàng ngồi dậy. Theo anh thấy thì Đường Tử Di sẽ ngủ một mạch đến sáng mai.

Ngô Bình xuống sân tập luyện một lúc thì bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập. Anh mở cửa ra thì thấy đó là tên họ Phùng đã đánh Lạc Nhi. Đằng sau hắn ta còn có vài người nữa.

Họ Phùng lúc trước cao cao tại thượng, khinh miệt người khác. Nhưng lúc này hắn toàn thân đau đớn, sống không bằng chết, sớm đã không còn khí thế như lúc trước.

Người đàn ông họ Phùng gào lên với Ngô Bình: “Rốt cuộc cậu đã làm gì với tôi?”

Ngô Bình thờ ơ đáp: “Có phải bây giờ anh đang thấy rất đau đớn không? Tôi dạy anh cách này, về nhà tát thật mạnh vào mặt mình, tát bên trái rồi sang bên phải”.

“Tha được cho ai được thì tha là đạo lý trong giang hồ, coi như cậu nể mặt tôi rồi tha cho cậu ấy lần này được không?”

Một ông lão đứng sau người đàn ông họ Phùng cất giọng nói bình thản, ông ấy mặc trang phục đời Đường, tai to mặt lớn, dáng đi hiên ngang, trông rất oai phong.

Ngô Bình vừa nhìn là biết ông lão nầy là coa thủ cảnh giới Thần, phải biết rằng có rất ít võ giả ở cảnh giới này, vậy mà tên họ Phùng kia lại mời được một người đến nhanh như vậy, đủ thấy hắn ta cũng có chút thực lực.

“Ông đừng có xen vào chuyện của tôi”, dứt lời, anh lập tức tung ra một luồng quyền ý.

Ông lão lách người, trán ứa mồ hôi lạnh, sau đó vội vàng hành lễ với Ngô Bình: “Không biết là tông sư đang ở đây, tôi thất lễ rồi”.

Với tu vi hiện tại, ông lão chỉ biết Ngô Bình có quyền ý, chứ không thể đoán được tu vi của anh nên chỉ gọi anh là “tông sư”.

Ngô Bình: “Anh ta gieo gió gặt bão, tôi phải trừng trị đến nơi, ông đi đi”.

Ông lão không dám nhiều lời mà đi giật lùi khoảng chục bước rồi mới dám quay đầu bỏ đi, nhanh chóng biến mất khỏi hiện trường.

Người đàn ông họ Phùng ngẩn ra, hắn ta đã mất một khoảng tiền lớn để nhờ bạn bè mời ông lão ấy đến đây, ông ấy là một nhân vật giang hồ nổi tiếng ở Vân Kinh, nhưng sao lại bị doạ chạy mất rồi?

Người đàn ông họ Phùng vẫn chưa chịu bỏ cuộc mà quát: “Cậu cứ chờ đấy, tôi đi gọi người tiếp”.

Người đàn ông họ Phùng đi rồi, bên ngoài vẫn còn mấy người, một trong số đó là chủ của trường mẫu giáo song ngữ – một người đàn ông trung niên phúc hậu.

Người đàn ông vẫn luôn theo dõi mọi hành động của Ngô Bình, thấy anh không hề sợ người đàn ông họ Phùng thì đã có cái nhìn khác về anh, ông ấy tươi cười nói: “Xin lỗi cậu bạn nhé, do chúng tôi quản lý còn kém nên đã gây phiền phức cho cậu. Tôi đến xin lỗi cậu, mong cậu bỏ qua cho”.

Ngô Bình: “Xin lỗi thì phải có thành ý, ông hãy đuổi học con trai của người họ Phùng kia đi”.

Người đàn ông nhăn mặt nói: “Cậu bạn, tôi có thể hiểu tâm trạng của cậu, nhưng anh Phùng là một trong những nhà đầu tư của trường mẫu giáo này nên e là chúng tôi… khó mà đuổi học con trai của anh ấy được”.

Ngô Bình: “Ông cứ liệu mà làm, ông thuê nhà này để làm trường mẫu giáo đúng không? Bắt đầu tư mai, giá thuê tăng lên gấp mười lần”.

Người đàn ông sững sờ nói: “Cậu gì ơi, trường chúng tôi đã ký hợp đồng với tập đoàn vịnh Bạch Long rồi nên không thể tuỳ ý thay đổi giá thuê được”.

Ngô Bình: “Tôi bảo tăng thì sẽ tăng”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi