THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1961

Sau đó, hắn đã phải dừng bước, vì không thể tiến gần hơn đến Ngô Bình được nữa. Dường như chỉ cần tiến thêm một bước thì anh sẽ sẽ bị rơi xuống vực sâu thăm thẳm.

Trán hắn mướt mồ hôi, chân thì run lên, cắn cắn cầm cập.

Ngô Bình vẫn đứng yên tại chỗ như ma thần bất khả chiến bại, khí tức toả ra như sóng biển, cuồn về phía Đơn Phi Lang.

Không lâu sau, Đơn Phi Lang chợt hét lên rồi quay đầu chạy đi, bấy giờ hắn mới thấy ổn hơn rồi há miệng thở dốc.

“Anh là… đại tông sư à?”, hắn hỏi mà giọng như đã hụt hơi.

Ngô Bình nói: “Trực giác của anh tốt đấy, không dám tiến lại gần tôi nữa, không thì đã bị thương nặng rồi”.

Đơn Phi Lang tròn mắt nói: “Anh có thể khiến tôi bị thương nặng trong vòng 10 bước ư? Đến sư phụ tôi còn không làm được như thế”.

Ngô Bình: “Vậy chứng tỏ là sư phụ anh chưa đủ mạnh”.

Dứt lời, anh vươn tay vỗ vào một mặt của cái đỉnh đồng, nó lập tức bắn cao mấy mét, sau đó rơi mạnh xuống đất.

Ngay sau đó, cả mặt sàn đá đều vỡ tan, cái đỉnh này nặng hơn 300 cân.

Đơn Phi Lang hít vào một hơi lạnh rồi nói: “Sao anh làm được?”

Ngô Bình: “Thực lực của anh kém nên dù tôi có giải thích thì anh cũng không hiểu đâu, khỏi hỏi làm gì cho phiền”.

Đơn Phi Lang bị đả kích nặng nề rồi cúi đầu xuống, run giọng nói: “Tôi thua rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Sư phụ anh là ai?”

Đơn Phi Lang: “Tôi thua nên không dám nhắc đến tên người”.

Ngô Bình cười lạnh: “Anh không nói thì tôi cũng biết, Hoàng Thượng ở Vân Đông đúng không?”

Đơn Phi Lang giật mình: “Sao anh biết?”

Ngô Bình: “Võ công của ông ta khá đặc biệt, tôi nhìn ra truyền thừa của ông ta trong bước chân của anh, hơn nữa anh cũng có quan hệ với Đơn Dị Nhân đúng không?”

Đơn Phi Lang: “Đó là chú họ của tôi ở Vân Đông”.

Ngô Bình: “Sư phụ anh còn không dám đấu với tôi nữa là anh”.

Đơn Phi Lang ngẩn ra: “Anh… biết sư phụ tôi ư”

Ngô Bình: “Anh cứ hỏi Hoàng Thượng xem có biết tôi không?”

Đơn Phi Lang nghiến răng, không sợ mất mặt mà gọi cho sư phụ mình luôn. Hắn kể vắn tắt mọi chuyện trong điện thoại, sau đó đứng thẳng người, luôn miệng nói vâng vâng.

Một lát sau, ông ta đưa điện thoại cho Ngô Bình bằng hai tay rồi lễ phép nói: “Anh Ngô, sư phụ tôi muốn nói chuyện với anh ạ”.

Ngô Bình nhận lấy điện thoại, bên trong vang lên giọng nói của Hoàng Thượng: “Xin lỗi thần y Ngô, không ngờ Đơn Phi Lang lại có mắt như mù, dám chọc giận cậu. Dù cậu có đánh chết nó thì tôi cũng không dám oán thán nửa lời”.

Đây đương nhiên là lời nói khách sáo, Ngô Bình chắc chắn không làm vậy. Dẫu sao anh và Hoàng Thượng cũng có quen biết, hươn nữa ông ta đang làm việc cho nhà họ Lý nên lần này anh sẽ nể mặt ông ta mà tha cho Đơn Phi Lang.

“Không biết không có tội, ông không phải lo đâu”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi