THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2000

Lam Dĩnh kinh ngạc rồi hỏi Lam Đế: “Anh, là thế ư?”

Lam Đế: “Chỉ cần bảo vệ được sư phụ mình, tôi có thể không tiếc giá nào”.

Ngô Bình: “Cách làm của anh rất vô liêm sỉ”.

Lam Đế nói: “Cậu Ngô, cá lớn nuốt cá bé là đạo lý trên đời, chuyện đến nước này rồi thì xin cậu hãy bảo vệ cô ấy”.

Ngô Bình: “Trước đó cũng có người bảo vệ Hạ Ninh rồi đúng không?”

Lam Đế lại trầm mặc một lát mới đáp: “Có ba người”.

“Họ đều chết rồi à?”, Ngô Bình hỏi.

Lam Đế: “Vâng, chết cả rồi”.

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Hạ Ninh là bạn của tôi, anh làm thế với cô ấy thì tôi không thể tha thứ cho anh được”.

Lam Đế: “Vậy ư? Tuy cậu Ngô là đệ tử của Thục Sơn, có nhiều cao thủ ở cạnh, nhưng muốn đối phó tôi e là chưa đủ lực đâu”.

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Viêm Dương, quấn gãy hết xương anh ta đi”.

Vù!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nhân Bì Viêm Dương lập tức xuất hiện rồi bay về phía Lam Đế, Lam Đế đã ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ năm, nhưng vẫn chưa phải đối thủ của Viêm Dương.

Không lâu sau, anh ta đã bị quấn chặt dưới đất, Viêm Dương bắt đầu đấm đá, khiến Chân Nhân cảnh giới Linh Biến là Lam Đế cũng phải kêu oai oái.

Lam Dĩnh cuống lên nói: “Anh Ngô, xin anh tha cho anh ấy”.

Ngô Bình coi như không nghe thấy, anh nhắm mắt lại, phóng thần niệm ra xa để tìm kiếm. Một lát sau, anh mở mặt rồi lạnh lùng nói: “Chỗ ở của sư phụ anh cũng gần đây đúng không?”

Lam Đế đang ăn đòn kinh ngạc nói: “Cậu muốn nói gì?”

Ngô Bình: “Cô ấy là Dương Đào, 19 tuổi, học sinh lớp 11, đúng chưa?”

Lam Đế tức giận hỏi: “Sao cậu biết?”

Ngô Bình: “Thứ nhất anh không thể ở cách quá xa người mình cần bảo vệ, thứ hai trên người của cô gái tên Dương Đào có ảnh chụp chung của hai người, còn trên người anh cũng có một bức ảnh chụp từ vài năm trước của cô ấy”.

Lam Đế không kêu gì nữa, mà để mặc cho Viêm Dương đánh.

Ngô Bình vung tay lên, ra hiệu cho Viêm Dương dừng lại rồi anh nói: “Lam Đế, từ giờ trở đi, tôi muốn anh bảo vệ an toàn cho Hạ Ninh, nếu có ai hại chết cô ấy, tôi sẽ đưa ảnh của Dương Đào cho kẻ thù của cô ta ngay, sau đó sẽ giết anh luôn”.

Lam Đế nắm chặt tay thành quyền, mãi sau mới nghiến răng nói: “Tôi nhất định sẽ bảo vệ cho Hạ Ninh được an toàn”.

Ngô Bình cười lạnh: “Anh lấy gì ra để bảo đảm?”

Lam Đế không nói gì, vì anh ta không có gì để đảm bảo cả.

Ngô Bình: “Tôi biết anh không có gì để đảm bảo hết,vì thế trước khi Hạ Ninh thức tỉnh, tôi sẽ ở cạnh cô ấy. Nhưng nếu có kẻ thù mò tới, anh phải xử lý cho tôi”.

Lam Đế đồng ý ngay: “Được”.

Ngô Bình sa sầm mắt đi xuống dưới, mặc kệ anh em họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi