THẦN Y TRỞ LẠI


Anh Bằng nói: “Thằng kia, có giỏi thì đừng chạy!”
Cô gái kia cũng gào lên: “Đúng đấy, anh đánh bạn trai tôi bị thương rồi định chuồn à!”
Ngô Bình hỏi Lâm Băng Tiên: “Băng Tiên, cô quen cô ta à?”
Advertisement
Lâm Băng Tiên nhỏ giọng đáp: “Cô ấy ở khoa em, tên là Vương Phân Phân.

Vì nhà em khó khăn nên cô ấy hay hùa với những người khác trêu chọc em”.

Đúng lúc này, chợt có một đám người xông vào, người đi đầu hơn 40 tuổi, trên mặt có vết sẹo, gã lạnh lùng hỏi anh Bằng ở dưới đất: “La Bằng, người đâu?”
La Bằng chỉ vào Ngô Bình: “Đại ca, thằng này biết võ đấy, nó đánh em đây này, còn bạn gái…”
La Bằng chưa nói hết câu thì chợt im bặt, vì anh ta phát hiện mặt đại ca mình trắng bệch như đang rất sợ hãi.

Vẻ mặt này anh ta từng thấy một lần, đó là khi ông Trác nổi giện rồi mắng đại ca anh ta.

La Bằng hoảng sợ nhìn Ngô Bình rồi lập tức có một dự cảm không lành, lẽ nào…

Người đàn ông trung niên đó lùi lại vài bước rồi cúi người chào Ngô Bình: “Cậu Ngô, tôi không biết cậu đang ở đây, tôi xin lỗi”.

Ngô Bình không có ấn tượng nhiều với người này, vì Trác Khang có rất nhiều đàn em, anh chỉ gật đầu nói: “Coi chừng đàn em của ông cho cẩn thận!”
Dứt lời, anh xua tay, La Bằng run lên, đột nhiên cử động được rồi vội đứng dậy nói: “Đại ca…”
Chát!
Người đàn ông trung niên tát cho anh ta một cái rồi tức giận nói: “Im ngay! Mày còn nói thêm một câu nào nữa thì tam băm mày ra ném xuống sông cho cá ăn bây giờ!”
La Bằng sợ đến mức quỳ xuống, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Anh ta cảm thấy không phải đại ca đang doạ mình, vì ánh mắt của gã thật sự rất đáng sợ.

Người đàn ông trung niên quay lại rồi cúi người xuống nói: “Cậu Ngô, thằng này mắt mù, lát tôi sẽ cắt lưỡi nó, mong cậu bớt giận!”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Không cần đâu, ông là người của Trác Khang, tôi sẽ không tính toán, đi đi!”
Người đàn ông khom người rồi đi giật lùi, sau khi ra khỏi cửa hàng thì mới đứng thẳng người lên.

Gã là đàn em của Trác Khang nên biết rõ ông ta đáng sợ đến mức nào.


Trác Khang cung kính với Ngô Bình vì anh rất giỏi, ngoài ra vì anh gọi ông ba nhà họ Từ là anh!
Gã biết một khi Ngô Bình nổi giận thì anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là Trác Khang sẽ chặt đầu gã ngay.

Thấy đại ca của mình khúm núm như vậy, những tên đi cùng đều không dám thở mạnh, ai nấy đều lặng lẽ rút lui, sau đó xếp thành hai hàng, đứng canh bên ngoài.

Vương Phân Phân đờ người ra, che mặt ngồi ngây ngẩn dưới đất.

Tại sao người của La Bằng lại sợ người đàn ông này đến vậy, rốt cuộc anh có thân phận thế nào?
La Bằng cũng không để ý đến Vương Phân Phân nữa, mà cúi đầu xuống rồi đứng ra thật xa, không dám liếc nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình mua đồ xong thì rời đi, ra đến ngoài thấy họ dàn hàng như vậy thì nói: “Cứ kệ tôi, mấy người bận gì thì làm đi”.

Người đàn ông trung niên xua tay, tất cả mọi người đều chạy mất dép, sau đó gã nịnh nọt nói: “Cậu Ngô, để chúng tôi đi theo xách đồ cho cậu”.

Ngô Bình lắc đầu: “Không cần đâu, các người về đi!”
Người đàn ông không dám nói gì nữa, nhanh chóng dẫn người của mình rời đi.

Vừa đi, gã vừa thấy sợ, sau đó giơ tay tát cho La Bằng thêm mấy cái, khiến anh ta rụng cả răng, mồm miệng toé máu.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi