THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2014

Ngô Bình lấy ra hai mươi viên tiên thạch, với cả một miếng đất thần, chôn cùng dưới gốc cây hòe.

Tiếp đó, cây hòa khẽ chuyển động, vỏ cây, lá của nó đều đang biến đổi kỳ diệu. Lớp vỏ da sần sùi trở nên nhẵn mịn, hơn nữa còn chuyển sang màu xanh vàng.

Sau đó lá cũng biến đổi, cây hòe không còn là cây hòe đơn thuần nữa, nó đã dung hợp với gen của một loại thực vật khác.

Ngô Bình canh giữ dưới gốc cây mãi cho đến khi trời sáng.

Khi mặt trời lên cao, từng tia sáng chiếu xuống, trên cây lại bỗng nở đầy những bông hoa màu vàng, hương hoa lan khắp cả sân viện!

Ngô Mi vừa đi ra, kinh ngạc thốt lên: “Oa, hoa đẹp thật đấy, thơm thật đấy!”

Ngô Bình khẽ cười nói: “Tiểu Mi, em nghỉ lâu quá rồi, nên đi học thôi”.

Ngô Mi: “Bây giờ đang nghỉ hè mà”.

Ngô Bình: “Không phải trường có kế hoạch bồi dưỡng học sinh giỏi trong hè sao? Mau lên, không cho lười biếng”.

Ngô Bình không hề tình nguyện, thời gian này cô bé chơi đến điên cuồng, không tập trung học hành. Nhưng Ngô Bình vẫn có uy nghiêm của người anh, cuối cùng cô bé vẫn phải ngoan ngoãn đi học.

Ăn bữa sáng xong, anh thương lượng với Ngô Chấn Đông, bọn họ quyết định đi đến nước Á Mã.

Sắp xuất phát thì Ngô Bình nghe thấy trong kho có tiếng động, anh mở cửa ra thì thấy hai luồng sáng chao đảo tiến vào trong linh chi.

Anh vừa suy nghĩ trong đầu thì đã thấy người linh chi ngựa linh chi trong linh chi đảo mắt, cẩn thật dè dặt nghe động tĩnh bên ngoài.

Anh bất giác bật cười, không ngờ mời vừa mới xa nhà mà người linh chi ngựa linh chi đã trưởng thành rồi!

Anh nâng linh chi lên nói: “Đi ra đi”.

Qua một lúc, trên linh chi hiện ra một cái lỗ nhỏ, một cái đầu nhỏ nhô ra, tò mò nhìn Ngô Bình.

Đây chính là thứ phát sáng, đứa nhỏ lớn chừng quả trứng gà, trắng mịn đáng yêu, trông rất xinh đẹp.

Ngô Bình lấy ra một đất thần nhỏ từ trong không gian Hắc Thiên để trước mặt cậu nhóc, nói: “Muốn không?”

Nhìn thấy đất thần, cậu nhóc mở lớn mắt, kích động cả người phát sáng, trong miệng phát ra âm thanh oa oa, rất rất nhỏ.

Ngô Bình nghe không hiểu bèn nói: “Nếu muốn, thì ra đây chào hỏi đi”.

Cậu nhóc chần chừ vài giây rồi chui ra, cưỡi một con ngựa nhỏ, cũng cỡ quả trứng gà mà thôi, trông rất dễ thương.

Ngựa nhỏ vùng lên, rơi vào trong lòng bàn tay Ngô Bình. So với người linh chi, ngựa linh chi không hề sợ Ngô Bình, bởi vì ban đầu chính là Ngô Bình đã cứu bọn nó.

Ngô Bình nói: “Sau này các ngươi chớ có chạy loạn, bên ngoài rất nguy hiểm, có biết chưa?”

Cậu bé gật đầu, rõ ràng có thể nghe hiểu được tiếng người.

Ngô Bình đưa đất thần cho nó, người linh chi lại một ngụm ăn hết, sau đó cưỡi ngựa chạy loạn khắp phòng.

Lúc này Đông Hoàng lao đến, nhìn thấy người và ngựa linh chi thì lập tức chảy nước miếng.

Người linh chi thét một tiếng, chui vào trong linh chi nhanh như chớp.

Ngô Bình đá chân Đông Hoàng: “Mày tàn nhẫn quá đi, cậu nhóc đáng yêu như vậy mà còn muốn ăn?”

Đông Hoàng liếc nhìn anh, như thể đang nói anh thì hiểu cái gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi