THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2024

Tuy nhiên, mặc dù miệng anh ta mở ra rồi, nhưng lại không thể phát ra tiếng, trong ánh mắt lập tức lộ đầy sợ hãi.

Ngô Bình cũng mặc kệ anh ta, nhún người nhảy ra ngoài cửa sổ.

Anh lơ lửng giữa không trung, mượn nhờ thần niệm bay trên bầu trời. Anh hơi suy nghĩ, dưới chân lập tức xuất hiện một cơn gió mạnh, nâng anh bay nhanh về phía trước.

Đây chính là bản lĩnh cưỡi gió của thiên sư!

Đương nhiên, là một thiên sư, anh không chỉ có thể cưỡi gió, mà còn có thể dẫn sấm sét, không chế nước, bản lĩnh vô cùng vô tận.

Tốc độ cưỡi gió bay đi rất nhanh, chỉ chốc lát đã đến vùng trời bên trên quán bar.

Lâm Nhu vẫn ở đây, trong đầu cô ấy vang lên tiếng nói của Ngô Bình: “Người nhà của chị đã an toàn, không cần kiêng dè nữa”.

Lúc này, Giang Nguyệt Hân nhìn chằm chằm cô ấy, hỏi: “Lâm Nhu, cô suy nghĩ kỹ rồi chứ?”

Hóa ra, không biết Giang Nguyệt Hân cân nhắc thế nào mà lại khuyên nhủ Lâm Nhu nương nhờ giáo chủ Thiên Quỷ, trở thành người phụ nữ của hắn.

Lâm Nhu thản nhiên nói: “Giang Nguyệt Hân, cô đối xử với tôi như vậy, không thấy cắn rứt lương tâm sao?”

Giang Nguyệt Hân lạnh mặt: “Lâm Nhu, cô dám nói chuyện với tôi như vậy, ai cho cô cái gan đó?”

“Tôi!”

Một bóng người xuất hiện, chính là Ngô Bình.

Sau khi nhìn thấy Ngô Bình, Giang Nguyệt Hân giật mình: “Cậu chưa đi?”

Ngô Bình thản nhiên nói: “Giang Nguyệt Hân, tôi đã cứu người nhà của Lâm Nhu rồi. Nể tình bạn học cùng trường, hôm nay tôi không giết chị. Trở về nói cho giáo chủ Thiên Quỷ biết, tôi mong chờ được gặp mặt hắn!”

Nói xong, anh kéo lấy Lâm Nhu và Chu Mi, ba người cưỡi gió rời đi.

Bay trên không trung, Lâm Nhu đột nhiên nước mắt giàn giụa. Đến bây giờ, tất cả những bất lực, tuyệt vọng mấy ngày này đều trôi qua rồi, tâm trạng cô ấy đã hoàn toàn thả lỏng.

Cô ấy bỗng ôm chặt lấy Ngô Bình, nỉ non: “Cảm ơn cậu!”

Chu Mi ở bên kia, cô ấy la lên: “Sư muội, chờ lúc chị không có ở đây, hai người lại thân mật cũng không muộn”.

Lâm Nhu trừng mắt nhìn sư tỷ, nói: “Sư tỷ, đều tại chị. Nếu không phải chị chọc vào Quỷ Long Vương, em cũng không cần đến Á Mã chịu tội thế này”.

Chu Mi cười nói: “Là lỗi của chị. Nhưng phúc họa gắn liền, nếu không xảy ra những chuyện này, bây giờ em có thể ôm ấp làm nũng với người trong lòng hay sao?”

Khuôn mặt Lâm Nhu đỏ lên: “Sư tỷ, chị nói bậy gì đó!”

Ngô Bình cạn lời, phụ nữ nha, lúc này rồi mà còn tâm trạng cãi lộn.

Bay một đoạn, ba người rơi xuống tổng bộ Hắc Thiên Giáo.

Vừa chạm đất, mấy người Lâm Thư Văn vội chạy tới.

“Tiểu Nhu, con không sao chứ?”

Lâm Nhu lắc đầu, sau đó ôm lấy người nhà.

Chu Mi liếc một cái, cười nói: “Nơi này không tệ lắm, là danh lam thắng cảnh sao?”

Ngô Bình: “Đây là tổng bộ Hắc Thiên Giáo”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi