THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2064

Dứt lời, Tư Đồ Hạo Thiên vẫy tay, cậu thiếu niên ban nãy xuất hiện. Tư Đồ Hạo Thiên nói: “Cậu vào trong xem xem người trong đó chết hết chưa. Nếu chưa chết thì nói với cậu ta giờ hàng phục cũng chưa muộn”.

Cậu thiếu niên cười hi hi đáp: “Hai vị trưởng lão làm vậy, không sợ thần Hắc Thiên phạt sao?”

Cậu thiếu niên vô lễ nhưng Tư Đồ Hạo Thiên không hề nổi giận mà chỉ đáp: “Lão Phó, đều là người trong giáo phái lâu năm rồi đương nhiên phải biết vị trí giáo chủ này ai mạnh thì sẽ được ngồi lên”.

Cậu thiếu niên: “Ai mạnh ai yếu giờ nói vẫn còn sớm”.

Nói rồi, cậu ta đi vào trong biệt thự.

Trong biệt thự lúc này đã trở thành một bãi chiến trường. Nào vườn hoa, hòn non bộ, cây cối đều bị Âm Lôi đánh cho tan tác thành tro, nhiều chỗ còn đang bốc cháy. Thế nhưng căn nhà mà Ngô Bình ở vẫn không hề hấn gì.

Cậu thiếu niên ngẩn người, đi tới trước cửa gọi: “Giáo chủ”.

Ngô Bình mở mắt, cao giọng nói: “Vào đi”.

Cậu thiếu niên bước vào phòng khách, Ngô Bình đang ngồi bên trong, hỏi: “Có muốn uống trà không?”

Cậu thiếu niên định từ chối nhưng đột nhiên suy nghĩ lại, cười đáp: “Tạ giáo chủ ban trà”.

Cậu thiếu niên hai tay nhận lấy chén trà, mắt sáng lên nói: “Trà ngon”.

Ngô Bình: “Đây là loại trà tên Lãnh Hương của Thục Sơn, hương vị không tệ”.

Cậu thiếu niên khen: “Không hổ là trà của kiếm phái Thục Sơn, vị ngon quá”.

Ngô Bình: “Cậu tới để xem tôi chết hay chưa à?”

Cậu thiếu niên gật đầu: “Hai vị trưởng lão bảo tôi tới. Giáo chủ quá cao tay, vẫn bình an vô sự. Đúng rồi, bọn họ bảo tôi hỏi giáo chủ một câu: giờ đã chịu hàng phục hay chưa?”

Ngô Bình: “Nói với họ tôi ở trong này rất thoải mái”.

Cậu thiếu niên: “Tôi nhất định sẽ chuyển lời”.

Ngô Bình quan sát kỹ hơn cậu thiếu niên này. Người này mặc dù không có tu vi nhưng giữa ấn đường bên trong có một thằng người nhỏ đang ngồi, chính là linh hồn sơ sinh!

Linh hồn sơ sinh này chỉ ra rằng người này từng có tu vi ít nhất là cảnh giới nhỏ Anh Biến trong cảnh giới lớn Thần Hóa. Nhân vật như vậy tuyệt đối không đơn giản.

“Một Chân quân như cậu, Hắc Thiên Giáo chỉ sợ không xứng làm nơi dừng chân”.

Lời Ngô Bình nói khiến cậu thanh niên thoáng giật mình. Cậu ta nhìn Ngô Bình, cười hỏi: “Giáo chủ biết tôi sao?”

Ngô Bình: “Cậu mượn xác để đầu thai, lẽ nào trong quá trình tu luyện đã xảy ra chuyện?”

Cậu thiếu niên trầm ngâm đáp: “Khi tôi đang tu luyện cảnh giới Anh Biến đã vô tình làm kích động Âm Hoả, đốt thân xác mình ra tro. Cũng may ở Mexico này có nhiều xác chết nên tôi đã chọn một thiếu niên”.

Nói rồi, cậu thanh niên chắp tay cung kính nói: “Đại hộ pháp Phó Thiếu Long tham kiến giáo chủ”.

Ngô Bình cũng từng nghe Trương Tây Linh nói Hắc Thiên Giáo từng có một đại hộ pháp. Người này tu vi cực cao, cao nhất trong giáo phái nhưng đột nhiên biến mất không tăm tích, không ngờ người đó đã đến Mexico.

“Hoá ra là đại hộ pháp. Nói như vậy thì ông làm việc cho hai trưởng lão kia?”

Phó Thiếu Long: “Cũng không thể nói vậy. Tôi không đứng về bên nào cả. Giờ tôi không có tu vi nên cần bọn họ bảo vệ”.

Ngô Bình: “Bảo vệ? Linh hồn sơ sinh là bảo vật vô giá, gan ông to thật đấy”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi