THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2066

Tư Đồ Hạo Thiên và Dương Kim cau mày, sao Ngô Bình có thể bình an vô sự được kia chứ? Lẽ nào anh không sợ Âm Lôi?

Phó Thiếu Long: “Giáo chủ còn nhờ tôi chuyển lời đến hai người: trong vòng mười phút đi vào dập đầu nhận tội. Nếu không, hai người chỉ có đường chết”.

Tư Đồ Hạo Thiên và Dương Kim cười lạnh, Dương Kim nói: “Sắp chết mà còn ngang ngược như vậy! Anh Tư Đồ, tôi thấy chúng ta nên thả đồ vào rồi đấy!”

Tư Đồ Hạo Thiên: “Được, cho cậu ta nếm mùi đau khổ!”

Đúng lúc này, tấm da người mở ra như một tấm chăn, trong nháy mắt bọc lấy hai trưởng lão rồi bay về biệt thự, quay lại phòng khách ban nãy.

Phó Thiếu Long ngẩn người, không ngờ việc này có thể xảy ra!

Viêm Dương bắt hai người kia tới trước mặt Ngô Bình. Hai người đó bị trói chặt chỉ lộ ra cái đầu, hoàn toàn không thể cử động. Khi nhìn thấy Ngô Bình, vẻ mặt hai người họ đều vô cùng khó coi, bệch ra như người đã chết.

Ngô Bình thong thả uống trà, đưa mắt dò xét hai người kia rồi nói: “Tôi nên xưng hô với hai vị thế nào đây?”

Tư Đồ Hạo Thiên trầm giọng nói: “Thuộc hạ tham kiến giáo chủ!”

Dương Kim cũng lên tiếng: “Giáo chủ, chúng tôi vừa tới ứng cứu, giáo chủ không sao chứ?”

Ngô Bình cười lạnh: “Các người nghĩ tôi là thằng ngu không biết gì sao? Tư Đồ Hạo Thiên! Dương Kim!”

Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, Dương Kim lên tiếng: “Giáo chủ, hai chúng tôi trước đó đã thương lượng sẽ trở về quy thuận Hắc Thiên Giáo…”

Ngô Bình xua tay: “Thôi, đời không trả cát sê nên hai người khỏi diễn. Các người vạch ra kế hoạch này cũng không dễ dàng gì. Nói đi, giờ muốn chết kiểu gì?”

Dương Kim:”Chúng ta đã bố trí “Thất Tinh Toả Tiên Trận”, dù cậu ta có thần thông quảng đại đến đâu cũng không thể thoát nổi. Tôi đã cho người đưa cả Diệt Hồn Âm Lôi vào bên trong rồi, cậu ta không chết cũng mất nửa già cái mạng!”

Tư Đồ Hạo Thiên: “Cho người vào trong xem xét tình hình đi”.

Dứt lời, Tư Đồ Hạo Thiên vẫy tay, cậu thiếu niên ban nãy xuất hiện. Tư Đồ Hạo Thiên nói: “Cậu vào trong xem xem người trong đó chết hết chưa. Nếu chưa chết thì nói với cậu ta giờ hàng phục cũng chưa muộn”.

Cậu thiếu niên cười hi hi đáp: “Hai vị trưởng lão làm vậy, không sợ thần Hắc Thiên phạt sao?”

Cậu thiếu niên vô lễ nhưng Tư Đồ Hạo Thiên không hề nổi giận mà chỉ đáp: “Lão Phó, đều là người trong giáo phái lâu năm rồi đương nhiên phải biết vị trí giáo chủ này ai mạnh thì sẽ được ngồi lên”.

Cậu thiếu niên: “Ai mạnh ai yếu giờ nói vẫn còn sớm”.

Nói rồi, cậu ta đi vào trong biệt thự.

Trong biệt thự lúc này đã trở thành một bãi chiến trường. Nào vườn hoa, hòn non bộ, cây cối đều bị Âm Lôi đánh cho tan tác thành tro, nhiều chỗ còn đang bốc cháy. Thế nhưng căn nhà mà Ngô Bình ở vẫn không hề hấn gì.

Cậu thiếu niên ngẩn người, đi tới trước cửa gọi: “Giáo chủ”.

Ngô Bình mở mắt, cao giọng nói: “Vào đi”.

Cậu thiếu niên bước vào phòng khách, Ngô Bình đang ngồi bên trong, hỏi: “Có muốn uống trà không?”

Cậu thiếu niên định từ chối nhưng đột nhiên suy nghĩ lại, cười đáp: “Tạ giáo chủ ban trà”.

Cậu thiếu niên hai tay nhận lấy chén trà, mắt sáng lên nói: “Trà ngon”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi