THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2072

Nghe được một lúc, Amado nói: “Tên khốn Gutman liên tục giật mối làm ăn của chúng ta, xem ra mối hữu nghị giữa hai bên đã kết thúc. Các người chuẩn bị sẵn sàng đi, đại chiến sắp nổ ra rồi”.

Bên ngoài là một vùng đất rộng lớn. Đột nhiên có thứ gì rơi xuống. Là một tấm thảm bay cực lớn, có vài trăm người bước xuống từ trên đó!

Amado đứng dậy. Hắn nhìn thấy Dương Kim trong số những vị khách không mời, đôi mắt phát ra ánh sáng vàng, trầm giọng nói: “Dương Kim, lá gan của ông không nhỏ đấy nhỉ, dám đến địa bàn của tôi. Tôi sẽ lấy đầu ông làm bô để dùng!”

Dương Kim đáp: “Lang Vương Amado, giáo chủ của chúng tôi đã đến rồi, hãy mau quỳ xuống đầu hàng đi!”

Amado cười một tràng ha ha: “Ông đang đùa tôi đấy ư? Bảo giáo chủ của ông đứng ra đi, tôi sẽ đấm vỡ đầu hắn!”

Ngô Bình bước ra, nhẹ nhàng nói: “Amado, cú đấm của anh không cứng đến vậy đâu”.

Anh nói, Vardi ở bên cạnh phiên dịch.

Amado cười nham hiểm. Hắn vẫy tay, một gã cao to lai Nam Mỹ lập tức bước lại gần. Mỗi một bước chân của gã đều khiến phiến đá vỡ ra, mặt đất rung chuyển.

Khí tức của gã này rất mạnh. Gã vừa đến gần Ngô Bình trong phạm vi mười bước thì một long vệ đã hành động! Ánh sáng kiếm loé lên, gã cao to chưa kịp phản ứng thì đầu đã rơi xuống đất!

Đầu của gã đô con lăn xuống đất khi vẻ khó tin vẫn tràn ngập trong đôi mắt. Gã không cam tâm cũng không muốn tin, bản thân gã đã uống thuốc biến đổi gen cấp A mà lại thất bại dễ dàng đến vậy sao?

Không có so sánh thì không có thương đau. Gã đô con ấy uống thuốc biến đổi gen cấp A trị giá mấy trăm triệu đô. Còn long vệ lại uống thuốc biến đổi gen cấp SSSS++, có tiền cũng không mua được! Cộng thêm sự hỗ trợ của áo giáp Long Nha, kết quả này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Ngô Bình.

Nhìn thấy một chiến binh gen cấp A ngã xuống, sắc mặt Lang Vương rất khó coi. Điều này tương đương với việc tổn thất một tỷ tám đô! Bởi chiến binh này đã được hắn đào tạo bằng ba chai thuốc gen cấp A, không ngờ lại chết nhanh đến thế!

Hắn nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Thuộc hạ của cậu mạnh đấy. Giáo chủ Hắc Thiên phải không, đến đây làm gì? Muốn đối đầu với Amado Lang Vương này sao?”

Ngô Bình nói: “Amado, là anh ra tay với Hắc Thiên Giáo của tôi trước. Tôi đến đây để thu phục anh”.

Amado trợn mắt: “Thu phục tôi? Dựa vào cậu?”

Ngô Bình đáp: “Đúng thế, chỉ dựa vào tôi. Tôi sẽ khiến anh tâm phục khẩu phục!”

Amado không gọi chiến binh gen của mình ra tay nữa, bởi năng lực của họ đều không mạnh bằng hắn. Khẽ hừ giọng, hắn bước ra khỏi căn phòng, đoạn bảo: “Vậy sao? Amado này đã giết vô số người, chưa từng bại trận. Nếu cậu có bản lĩnh thì đấu với tôi một trận!”

Ngô Bình nói: “Được thôi. Tôi sẽ đánh bại anh chỉ trong ba chiêu”.

Amado nổi giận: “Ba chiêu? Cậu đang sỉ nhục tôi ư?”

Ngô Bình cười đáp: “Ba chiêu là tôi đã đánh giá cao anh rồi đấy. Amado, tôi biết anh là người sói. Biến hình đi rồi đấu với tôi. Trong ba chiêu, nếu anh thất bại thì phải ngoan ngoãn làm đầy tớ của tôi, làm việc cho tôi. Dĩ nhiên, tôi sẽ không bạc đãi anh. Tôi có thể cho anh thuốc cấp SSS, giúp anh san bằng các bang phái còn lại”.

Amado là kẻ hung bạo một thời, song lại rất bình tĩnh mà nói: “Nếu cậu đã muốn đấu thì hãy để người mạnh của tộc tôi so tài với cậu”.

Ngô Bình khá bất ngờ: “Ồ, không chỉ có mình anh là người sói?”

“Ầm!”

Một bóng đen từ trên trời bay xuống, là một người trung niên, khí tức rất khủng khiếp. Ngô Bình cảm thấy chỉ với trạng thái hiện tại của người này, thực lực đã không hề thua kém Địa Tiên cảnh giới một!

Người trung niên không cao, da khá đen, có mái tóc dài màu nâu. Người này đi chân trần, chỉ mặc một chiếc quần ngắn, trông như dã nhân vậy.

Người trung niên nhìn chòng chọc vào Ngô Bình rồi đột nhiên gầm lên, cơ bắp phình ra, xương to lên, móng vuốt và răng nanh mọc ra. Vài giây sau, người này đã biến thành một con sói khổng lồ đứng thẳng, sức lực vô biên, khí tức kinh người.

Khí tức của người sói mạnh lên rất nhiều. Ngô Bình nghĩ đối phương ít nhất phải ở cảnh giới năm Địa Tiên, trình độ của kẻ mạnh Linh Biến!

Anh rất đỗi ngạc nhiên: “Không ngờ năng lực của người sói có thể đạt đến mức độ này, thật đáng kinh ngạc”.

Người sói rít lên, hai mắt rực sáng, tràn ngập vẻ khát máu điên cuồng.

Anh mỉm cười: “Đừng kêu nữa. Ra tay đi!”

“Vút!”

Người sói hành động rồi, tốc độ không hề chậm so với long vệ, trực tiếp lao đến bên cạnh Ngô Bình, vung ra móng vuốt sắc bén!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi