THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2126

“Chít!”

Chuột lớn kêu thảm, trước trán bỗng xuất hiện một tia sáng xám, nó muốn bỏ chạy nhưng lại bị Ngô Bình trấn áp, không thể động đậy.

“Chú thuật thứ bảy, Chấn Hồn!”, Ngô Bình khẽ nói, sử dụng một pháp thuật của Âm Dương Pháp Bào, thử xem hiệu quả.

Tiếng chú ngôn vang lên, tựa như sấm rền, Nguyên Thần của chuột xám, luồng ánh sáng màu xám kia bỗng nổ tung, trong đầu tất cả mọi người đều vang vọng tiếng thét thê thảm của chuột lớn.

Thi thể chuột xám rơi xuống đất, thất khiếu chảy máu, chết không thể thảm hơn.

Người đàn ông trên lầu ba ngây dại, Khôi Thần mạnh mẽ lại thất bại như vậy sao?

“Cút xuống đây!”

Ngô Bình nắm tay, không khí ngưng tụ thành một bàn tay lớn, trực tiếp tóm lấy ông ta, đè xuống mặt đất, trước mặt ông ta chính là thi thể con chuột lớn kia.

Người đàn ông khóc rống lên: “Cứu mạng! Tôi đầu hàng!”

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ông chính là Ong chúa”.

Người đàn ông vội nói: “Đúng đúng, tiểu nhân là Ong chúa đứng đầu Quần Phong, Kim Phong”.

Ngô Bình nói với Chu Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, em lập tức liên lạc với cấp trên, cứ nói em đã triệt hạ hoàn toàn mạng lưới ma túy lớn nhất cả nước, còn bắt giữ được trùm ma túy, Ong chúa Kim Phong”.

Chu Nhược Tuyết gật đầu, lập tức gọi điện.

Ngô Bình lại nói: “Ngoan ngoãn khai báo tội ác của ông, ông nên hiểu, tử hình đối với ông mà nói chính là một loại giải thoát”.

Ong chúa cúi đầu: “Vâng, tôi nhất định sẽ thành thật khai báo”.

Bởi vì cảnh sát đã sắp đến rồi, mấy người canh cửa kia bị Ngô Bình điểm huyệt không thể động đậy, bọn họ cũng sắp phải nhận hình phạt rồi.

Nửa tiếng sau, rất nhiều cảnh sát đã vội đến, dẫn đầu là đội trưởng đội Chống ma túy Thiên Kinh. Khi họ đến hiện trường, hỏi Chu Nhược Tuyết: “Cô cũng thuộc đội Chống ma túy, ai phụ trách đội cô?”

Chu Nhược Tuyết: “Đội trưởng! Tôi là phó đội trưởng đội Chống ma túy tỉnh K, Chu Nhược Tuyết!”

Rõ ràng, vị đội trưởng này không coi trọng sĩ quan cảnh sát nhỏ như Chu Nhược Tuyết, anh ta lạnh nhạt nói: “Phó đội trưởng Chu vất vả rồi, cô quay về nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại cứ giao cho tôi”.

Ngô Bình hiểu rõ, anh cũng không hỏi gì, công lao to lớn này chắc chắn sẽ không rơi vào đầu Chu Nhược Tuyết, anh cười nói: “Đội trưởng”.

Đội trưởng kia lúc này mới chú ý đến Ngô Bình, nhìn thấy anh mặc đồng phục cảnh sát, mới nói: “Anh là?”

Ngô Bình lạnh nhạt trả lời: “Long chủ Thiên Long, Ngô Bình”.

Đội trưởng bất ngờ, vội vàng chạy bước nhỏ đến, kính cẩn nói: “Đội trưởng đội Chống ma túy Tiêu Kiếm Hùng bái kiến Long chủ đại nhân!”

Ngô Bình gật đầu: “Không cần khách sáo. Đội trưởng vất vả rồi, đúng lúc tôi đi ngang qua, thuận tay giúp Nhược Tuyết bắt được trùm ma túy”.

Đội trưởng vội nói: “Cảm ơn Long chủ! Nếu không phải nhờ Long chủ, thì tên trùm ma túy này không biết còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đến bao lâu nữa”.

Ngô Bình nhìn Chu Nhược Tuyết nói: “Nhược Tuyết, một mình em cũng không dùng hết được công lao lớn như vậy. Chi bằng như vậy đi, em chia một nửa công lao cho đội trưởng Tiêu đi”.

Chu Nhược Tuyết hiểu, đây là Ngô Bình đang giúp cô ấy, lập tức nói: “Được”.

Tiêu Kiếm Hùng vui mừng, vội nói: “Cảm ơn Long chủ đã dìu dắt!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi