THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2135

Sau đó anh nghĩ đến một chuyện, bèn hỏi: “Thể chất của Hoàng Phủ Hằng phù hợp luyện đan sao?”

Thanh Mộc Chân Quân: “Đó là do tôi lừa hắn ta thôi. Sở dĩ nhận hắn ta làm đồ đệ là vì nhà Hoàng Phủ có bảo bối, tôi rất muốn có được nó”.

Ngô Bình lại có hứng thú: “Bảo bối gì?”

Thanh Mộc Chân Quân: “Âm Dương Thần Lư, một lò luyện đan thần phẩm”.

Ngô Bình: “Lò luyện đan này trong tay ông?”

Thanh Mộc Chân Quân: “Vẫn đang trong tay nhà Hoàng Phủ”.

Ngô Bình: “Nhà Hoàng Phủ không xứng có được lò luyện đan thần phẩm, tôi sẽ cải trang thành ông đến đoạt lấy lò luyện đan. Nhưng ông phải âm thầm trợ giúp tôi”.

Thanh Mộc Chân Quân cũng đành chịu, chỉ nói: “Được”.

Ngô Bình cho Nhân Bì vây lấy Thanh Mộc Chân Quân, anh lại đổi sang quần áo của Thanh Mộc Chân Quân, biến thành bộ dạng của ông ta bay về sơn trang của Ngọc Tuyền. Nhân Bì thì khống chế Thanh Mộc Chân Quân, nấp trong tối.

Nhìn thấy “Thanh Mộc Chân Quân” quay về, Hoàng Phủ Hằng vui mừng, tiến lên trước hỏi: “Sư phụ, Ngô Bình kia sao rồi?”

“Thanh Mộc Chân Quân” khẽ cười: “Cậu ta đã bị sư phụ khống chế, cho người đưa về Đan Đỉnh Môn rồi. Đồ nhi, vi sư cần phải quay về Địa Tiên Giới một chuyến, muốn mược thần lư của con dùng”.

Đây vốn dĩ là ước định của hai bên, Thanh Mộc Chân Quân giúp Hoàng Phủ Hằng đối phó với Ngô Bình, nhà Hoàng Phủ sẽ đưa thần lư cho ông ta mượn dùng.

Hoàng Phủ Hằng cười nói: “Ngô Bình này trước tiên không cần giết, tôi muốn quay về Địa Tiên Giới giày vò hắn cho ra hồn!”

“Thanh Mộc Chân Quân” cười ha ha: “Được, vi sư sẽ để lại cái mạng nhỏ của cậu ta, để con trút giận”.

Hoàng Phủ Hằng cười nói: “Sư phụ, lò đan đã chuẩn bị xong, mời đi theo con”.

Hai người đi đến một căn phòng ẩn ở sân sau, cửa mở ra, bên trong có một luồng sáng thần kỳ tỏa ra từ lò luyện đan. Lò này cao chừng một mét rưỡi, thiết kế phức tạp. Nhìn thấy nó, mắt Ngô Bình sáng lên, quả nhiên là lò luyện đan thần phẩm!

Vẻ mặt anh bình tĩnh nói: “Đồ nhi, vi sư luyện chế một loại đan dược quý, phải dùng đến lò này”.

Hoàng Phủ Hằng nói: “Sư phụ cứ lấy dùng đi. Đan Đạo của sư phụ thiên hạ bất bại, sau này đồ đệ còn phải nhờ sư phụ chỉ giáo nhiều”.

Ngô Bình gật đầu: “Đương nhiên rồi”.

Nói xong, anh vỗ một cái vào lò luyện đan, bỏ vào trong nhẫn ngọc bích.

Thấy thủ đoạn của Ngô Bình, Hoàng Phủ Hằng rất ngưỡng mộ: “Sư phụ, không biết khi nào đệ tử mới có thể có được bảo vật cất giữ đồ như vậy”.

Ngô Bình: “Nhanh thôi. Qua một thời gian nữa, vi sư sẽ cho con một cái”.

Hoàng Phủ Hằng vui mừng, vội lên tiếng cảm ơn.

Ngô Bình lại hổi: “Đồ nhi, vi sư hỏi con một chuyện, nhà Hoàng Phủ con có tiền bùa không?”

Hoàng Phủ Hằng nói: “Có một ít, sao sư phụ lại hỏi vậy?”

Ngô Bình: “Ở Đan Đỉnh Môn ta có hạn mức mua đan dược trong nội bộ, giá cả thấp hơn bên ngoài một phần năm. Vi sư là nghĩ, dùng hạn mức của ta giúp con mua một ít, sau đó con lại lấy chúng đem bán ra ngoài hoặc tự mình dùng cũng được”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi