THẦN Y TRỞ LẠI

 

Chương 2138

Ngô Bình không quan tâm ông ta, quan sát một lúc thì đột nhiên đặt tay lên cửa, sử dụng tiên lực tác động lên cánh cửa sắt, tần suất và cường độ rung được điều tiết rất tinh chuẩn.

Thanh Mộc Chân Quân liếc nhìn, rồi nói: “Vô dụng thôi, nếu cánh cửa này có thể mở ra thì tôi sẽ không đợi đến bây giờ rồi”.

Ông ta vốn cũng chẳng coi trọng Ngô Bình, ngay cả một Chân Quân như ông ta cũng không mở được cửa, một Tiên Nhân như Ngô Bình thì càng không có khả năng làm được.

Nhưng giây tiếp theo thì ông ta cũng kinh ngạc, cửa mở, để lộ một lối vào.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Viêm Dương, ngươi đứng đợi bên ngoài”.

Thanh Mộc Chân Nhân gấp gáp: “Ngô tiểu hữu, tôi đi cùng cậu đi, nói không chừng có thể giúp được gì”.

Ngô Bình không quan tâm ông ta, nhanh chóng bước vào trong.

Đi qua cánh cửa, là một căn phòng đá, trên tường có treo một cái giá bằng ngọc, trên giá ngọc bày đầy các lọ lớn nhỏ, nghĩ chắc hẳn đều là đan dược.

Anh mở một lọ ra, lập tức một luồng sáng bay ra, anh vội bắt lấy rồi bỏ lại vào trong lọ, vội đậy lại.

Đan dược trong lọ đã để một thời gian lâu, hoàn toàn hóa khí, luồng sáng vừa nãy là đan dược đã hóa khí. Đan dược hóa khí, dược tính căn bản vẫn còn, nhưng cần phải luyện chế lại lần nữa.

Ngô Bình không nói gì, bỏ hết năm mươi hai lọ vào nhẫn.

Bên cạnh có một cái bàn, bên trên có một cái bình bằng ngọc, cao hơn nửa mét, bên trong có chứa loại đất năm màu kỳ lạ. Bên trong bình có một cây nhỏ trông như bạch ngọc, cao hơn một mét, bởi vì thiếu nước đã lâu nên nó hơi héo úa, nhưng vẫn chưa chết.

Ngô Bình rất kinh ngạc, anh nhìn cây ngọc chằm chằm, lầm bầm nói: “Chẳng lẽ là Ngọc Thanh Bảo Thụ?”

Lấy bảo thụ về, anh lại đến trước một cái rương nhỏ, mở rương ra, bên trong có một miếng ngọc bội, nhìn kỹ thì chính là nửa bộ còn lại của Thanh Đế Đan Kinh!

Anh khẽ cười, lẩm bẩm: “Chuyến đi này không tệ!”

Ngô Bình cất phiến ngọc đi rồi nhìn trái ngó phải, nhưng không phát hiện ra thứ gì khác, vì thế anh đã quay người đi ra khỏi thạch thất.

Nhìn thấy anh, Thanh Mộc Chân Quân vội hỏi: “Cậu có thu hoạch gì không?”

Ngô Bình lắc đầu: “Ngoài các đan dược đã hết hạn ra thì chẳng còn thứ gì cả”.

Rõ ràng Thanh Mộc Chân Quân không tin lời anh, ông ta đang định nói gì đó thì Ngô Bình đã cắm một kim châm vào gáy ông ta, khiến ông ta lập tức biến thành một pho tượng băng.

Ngô Bình bỏ Thanh Mộc Chân Quân ở lại rồi rời đi, sau khi ra đến ngoài rồi, còn còn dùng một tảng đá để lấp cửa hang lại.

Viêm Dương khó hiểu hỏi: “Thượng tiên, ông ta đã biết quá nhiều bí mật, tại sao người không giết ông ta luôn đi?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông ta sẽ bị đóng băng ba năm, ba năm sau thì ông ta không còn sức đe doạ với ta nữa”.

Viêm Dương cười nói: “Thượng tiên nói đúng. Ba năm nữa, chắc chắn thượng tiên đã tiến vào cảnh giới Địa Tiên rồi, Thanh Mộc Chân Quân làm gì đủ trình so với người”.

Ngô Bình: “Đi thôi”, nói rồi, anh bật tung người lên cao rồi bay về tổng bộ Thiên Long.

Khi Ngô Bình về tới tổng bộ thì đã là rạng sáng, Hoa Giải Ngữ vẫn đang chờ anh về.

Anh vừa đáp xuống, cô ấy đã nói: “Long chủ, các chiến binh gen của nước Mễ công khai đáp máy bay nhập cảnh vào nước ta, người của chúng ta đang âm thầm theo dõi, hiện tại vẫn chưa rõ mục đích của họ là gì”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi